Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 139: Cách anh giải quyết vấn đề




Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước, đưa di động cho anh xem: “Anh tự mình xem đi! Những người làm truyền thông này không có lương tâm nghề nghiệp gì cả, tôi lại không đắc tội bọn họ, tại sao bọn họ lại viết tôi như vậy?”

Long Dạ Tước nhận lấy xem, vừa nhìn thấy tiêu đề sắc mặt anh liền tối sầm lại, nhìn cẩn thận bức hình ở phía dưới và miêu tả của tác giả, bọn họ đều biết điều mà tránh viết tên của anh, tất cả đều tập trung vào Tô Lạc Lạc. Mặc dù không có từ ngữ xúc phạm nhưng toàn bộ bản báo cáo đều có ý là Tô Lạc Lạc một chân đạp hai thuyền, thủy tính dương hoa, ham mê vinh hoa phú quý.

Tô Lạc Lạc chỉ là một người bình thường, trước khi quen biết Dạ Trạch Hạo cô chỉ là một cô gái mờ nhạt trong dòng người mà bây giờ cô lại phải chịu đựng sự mắng nhiếc như vậy. Như vậy làm sao cô chịu đựng được, giờ phút này toàn thân cô đều đang run rẩy.

Long Dạ Tước lập tức nhìn xuống phía bình luận đã hơn một vạn rồi, anh đưa tay nhấn mở, bình luận đầu tiên đang mắng chửi: “Vô sỉ, tiện nhân, dám phản bội nam thần của tôi, đi chết đi…”

Mà những bình luận phía dưới đều là những lời xúc phạm cô, sỉ nhục đạo đức của cô, công kích.

Long Dạ Tước đưa điện thoại nắm chặt, không trả lại cho cô, nhỏ giọng nói: “Em không cần để ý, chuyện này anh sẽ giải quyết.”

“Giải quyết như thế nào?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng tức giận.

Long Dạ Tước híp híp mắt, an ủi: “Anh có cách.”

Nói xong, Long Dạ Tước đứng dậy đi về phía thư phòng, anh gọi điện cho trợ lý Sở Nghiêm: “Tôi không quan tâm cậu làm cách gì, tôi muốn tất cả những bài báo và tin tức liên quan đến Tô Lạc Lạc trên Internet đều biến mất, còn nữa, công ty truyền thông tung ra tin tức kia, tôi muốn trước ngày mai phải biến mất.” “Vâng thưa ông chủ.” Đầu dây bên kia Sở Nghiêm trả lời vô cùng chắc chắn.

Tô Lạc Lạc ngồi trên sô pha ôm gối, đầu óc của cô toàn là bài báo khi nãy, trái tim cô không đủ vững vàng, cô cũng không phải nghệ sĩ, chỉ dựa vào mấy tấm ảnh mà cô đã bị toàn mạng công kích dữ dội, cô thật sự có chút sợ hãi.

Mỗi người phụ nữ đều chú trọng đến thanh danh của mình, một khi bị gán mác dâm phụ, thủy tính dương hoa như vậy thì cô cũng sẽ phát điên.

Long Dạ Tước đi ra nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, tim anh bỗng đau nhói. Anh đặt điện thoại di động của cô trên bàn, anh ngồi xuống bên cạnh cô, Tô Lạc Lạc đột nhiên giật mình vô thức tránh né anh, nhưng anh cường ngạnh nắm lấy tay cô, anh dùng chút lực kéo đầu của Tô Lạc Lạc nhích lại dựa gần vào phía ngực anh. Long Dạ Tước vươn tay vuốt ve tóc cô, môi mỏng nhẹ nhàng in lên đó một nụ hôn: “Tốt rồi, tin tức về em rất nhanh sẽ biến mất trên internet thôi.”

Tô Lạc Lạc biết rõ anh nhất định sẽ có cách giải quyết nhưng cô làm phiền anh như vậy, cô thực sự thấy không quen, bởi vì đối với cô mà nói, cô đã nợ người đàn ông này quá nhiều rồi.

“Xin lỗi, lại làm anh tốn công rồi.” Tô Lạc Lạc nhỏ giọng.

Khóe miệng Long Dạ Tước cười cười, hôn lên tóc của cô: “Vốn dĩ là do anh mang phiền phức đến cho em mà.”

Tô Lạc Lạc dựa sát vào anh một hồi rồi ngồi dậy vuốt vuốt tóc, nhìn đồng hồ sắp đến thời gian đi đón bọn nhỏ, cô lên tiếng: “Hôm nay, anh đi đón bọn nhỏ đi! Mấy ngày này em không muốn ra ngoài.”

Thấy cô vẫn không thể buông bỏ chuyện này, Long Dạ Tước vỗ vỗ vai cô: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, những người bình luận trên Internet đều không hiểu em, em không cần để ý.”

Tô Lạc Lạc mím môi cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Cảm ơn anh.”

Ánh mắt Long Dạ Tước thâm thúy nhìn cô chằm chằm: “Sau này không cho phép nói hai chữ ‘cảm ơn’ với anh nữa.”

Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc, buồn cười nói: “Vậy em nên nói cái gì?”

“Không cần nói cái gì cả, em chỉ cần nhớ kĩ, anh tình nguyện làm tất cả vì em, mà em chỉ cần yên lặng tiếp nhận là được rồi.” Long Dạ Tước nói xong, để lại một bóng lưng anh tuấn cho cô.

Sau lưng, trong đầu Tô Lạc Lạc giờ chỉ còn lời nói hống hách của anh ban nãy, thậm chí những bình luận công kích đều quên sạch.

Lúc này điện thoại trước mặt Tô Lạc Lạc reo lên làm cô giật mình, cô cầm lên xem, là Hạ Thấm gọi đến, cô lập tức nhấc máy: “A lô.”

“Cậu xem được tin tức trên mạng liên quan đến cậu chưa? Quá ác rồi, cái đám truyền thông vô đạo đức kia cũng quá độc ác rồi, cái gì gì chứ! Toàn là viết bậy bạ, cũng không lo lắng cậu có chịu nổi hay không.” Hạ Thấm bất bình thay cô.

Tô Lạc Lạc thở dài: “Tớ cũng không biết tại sao bọn họ là viết như thế nhưng mà tớ sẽ không để tâm.”

“Tớ biết cậu rộng lượng, lại không tim không phổi, thấy những thứ này cũng không lắp đầy nổi! Hơn nữa, người hâm mộ của Dạ Trạch Hạo đông như vậy, cậu nhất định sẽ nổi tiếng ấy, nhưng mà cậu yên tâm đi, những kẻ đang mắng mỏ cậu trên mạng, ngoài miệng thì mắng cậu nhưng trong lòng đang ghen tị, đố kị muốn chết.”

Được rồi, cậu đừng tức giận nữa, đừng quan tâm những thứ này.”

“Ai! Tớ thực sự rất tức giận, đồng nghiệp bên cạnh tớ đang nói chuyện này, tớ nhìn thấy không nhịn được liền đi qua mắng họ.”

“Ấy, đừng nha! Cậu vì tớ mà đắc tội đồng nghiệp như vậy thì phải làm sao? Thấm Thấm, cậu bớt giận đi, bớt giận được không?” Tô Lạc Lạc khuyên ngược lại cô ấy.

Điều này làm Hạ Thấm dở khóc dở cười: “Được, tớ không giận nữa, nhưng mà đồng nghiệp ấy tớ đã sớm không vừa mắt cô ta rồi, mắng chửi một chút cũng không sao.”

Tô Lạc Lạc cười khẽ một tiếng: “Được rồi, gần đây chắc tớ phải trốn trong nhà, qua mấy ngày nữa rồi tìm cậu chơi nhé.”

“Được, vậy tớ làm việc đi.”

“Đi đi!”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Lạc Lạc mỉm cười, có người bạn thân ủng hộ và giữ gìn như vậy trong lòng cô không khó chịu như vậy nữa, vừa nghĩ tới đây, điện thoại trong tay lại vang lên, cô lại bị dọa hết hồn.

Thì ra là Dạ Trạch Hạo.

Cô hít một hơi thật sâu nghe máy: “A lô!”

“Thực xin lỗi, làm em chịu ủy khuất như vậy.” Giọng Dạ Trạch Hạo vừa trầm vừa khàn.

“Dạ Trạch Hạo, anh đừng tự trách, tôi không sao cả.” Tô Lạc Lạc cười cười an ủi anh ta.

“Tôi không biết danh tiếng của tôi sẽ đem đến tổn thương cho em như vậy.”

“Dạ Trạch Hạo, anh đừng như thế.” Tô Lạc Lạc nghe ra được giọng đầy ý tự trách của anh ta.

“Nếu em đã không phải là nhân viên của tôi thì chúng ta vẫn có thể làm bạn đúng không?”

“Đương nhiên rồi!” Tô Lạc Lạc cười lên.

“Được rồi, sau này tôi sẽ cảnh cáo bên phía truyền thông không cho viết bậy về em như vậy nữa.”

“Cảm ơn.” Tô Lạc Lạc cười đáp lại.

Lúc này Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng xe, cười nói: “Các con của tôi đã về rồi, tôi đi đón bọn chúng, lần sau nói tiếp nhé.”

“Được.” Dạ Trạch Hạo có chút không nỡ cúp điện thoại.

Tô Lạc Lạc đặt điện thoại xuống nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn thấy hai đứa trẻ như thiên thần bước xuống xe, nỗi uất hận trong lòng bỗng chốc tan biến, mỉm cười chào nghênh đón.