Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 113: Đổ hết trách nhiệm lên người cô




Không lâu sau thì cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Tô Lạc Lạc cắn môi, nghĩ đến lúc này anh đã mặc quần áo vào rồi nhỉ!

Cô thận trọng quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông đang mặc áo sơ mi lụa trắng tay đang cài khuy măng sét, trên ngực đeo một chiếc cà vạt sọc xanh đậm, lộ ra một loại khí chất của lãnh đạo kinh doanh ưu tú.

Người đàn ông này đúng như lời trên mạng nói, mặc quần áo trông gầy gò, cởi đồ thì là cơ thể cực phẩm.

Tô Lạc Lạc cũng nhìn thấy chiếc đồng hồ không còn sản xuất đeo trên cổ tay anh, được làm bằng chất liệu tối màu nhưng nó lại thể hiện rõ khí chất cao quý.

Sau khi cài xong khuy áo, anh bước đến gần cô, nhìn cô thật sâu, thắt cà vạt rất tao nhã: “Nói đi! Em muốn nói với tôi chuyện gì?”

Tô Lạc Lạc nuốt nước bọt: “Tôi muốn nói chuyện tối hôm qua với anh.”

“Tối hôm qua? Được! Em muốn nói như thế nào?”

“Tôi cảnh cáo anh, loại chuyện như tối hôm qua về sau không được phép tái diễn nữa!”

“Em cảm thấy tối hôm qua là tôi sai?”

“Còn phải hỏi, đương nhiên là anh sai.”

Long Dạ Tước mày kiếm hơi nhướng lên, nói sâu xa: “Chỉ có mình tôi sai sao? Em cảm thấy đàn ông nhìn thấy phụ nữ trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm có thể làm chính nhân quân tử nữa sao? Tôi thì không thể.”

Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt, người đàn ông này có thể tồi hơn nữa không? Lại đem nguyên nhân sai lầm ngày hôm qua đổ lên đầu cô, cô lắp bắp trả lời: “Tôi vừa tắm xong thì cúp điện, điều này có thể trách tôi sao?”

“Đương nhiên, tôi không trách em, bây giờ là em đang trách tôi.”

“Anh…anh cái tên khốn kiếp này, đừng có kiếm cớ.”

“Tôi cũng không có nói là tôi không phải tên khốn khiếp, mà người lựa chọn ở chung với tên khốn khiếp không phải là em sao?” Long Dạ Tước hào phóng thừa nhận.

Tô Lạc Lạc cứng họng không nói nên lời, trừ đôi mắt tràn ngập tức giận trừng mắt nhìn anh ra, cô cạn lời rồi.

Tô Lạc Lạc cam bái hạ phong, cô cắn răng nói: “Được, tôi cam đoan từ nay về sau tuyệt đối sẽ không quấn khăn tắm xuất hiện trước mặt anh nữa.”

“Không sao, em có thể quấn mà, tôi thích xem.” Long Dạ Tước cười có chút đáng ghét.

“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, xoay người đi về phía cửa phòng của bọn nhỏ, thò tay nhẹ nhàng vặn mở, muốn đi vào nhìn xem bọn nhỏ đã tỉnh chưa.

Đôi môi mỏng của Long Dạ Tước nở một nụ cười, sáng sớm như vậy, anh rất thích.

Hôm nay, không ngờ Tô Lạc Lạc lại không nhận được điện thoại của Dạ Trạch Hạo, nghĩ chắc dạo này anh hơi bận, tối qua chắc phải thức đêm rồi nhỉ! Cho nên có lẽ bây giờ anh ta vẫn chưa thức dậy.

Hai đứa nhỏ ngơ ngác một lúc mới tỉnh dậy, Tô Lạc Lạc quyết định ở nhà nghỉ ngơi chờ điện thoại của Dạ trạch Hạo. Cô đưa tay chào tạm biệt bọn nhỏ, Long Dạ Tước sẽ phụ trách đưa bọn nhỏ đến trường.

Long Dạ Tước liếc nhìn cô gái ăn mặc giản dị đang vẫy tay chào, trong ánh nắng ban mai dường như cô còn hấp dẫn hơn những bông hoa trong vườn.

Nghĩ đến mùi vị của đêm qua, cũng không tệ lắm.

Sau khi Tô Lạc Lạc đưa bọn họ đi, cô tiến vào phòng bếp, bên trong có sủi cảo đông lạnh, cô đem hành lá, tương, gia vị vào phòng bếp, nấu một bát sủi cảo ăn.

Đến cỡ mười giờ, điện thoại của Tô Lạc Lạc vang lên, là Dạ Trạch Hạo gọi đến.

“A lô!” Tô Lạc Lạc bắt máy.

“Tỉnh chưa? Lát nữa tới chỗ tôi nhé.”

“Anh vừa mới ngủ dậy à?”

“Ừm!” Dạ Trạch Hạo uể oải trả lời.

“Được, tôi tới nấu đồ ăn sáng cho anh!” Tô Lạc Lạc nói xong cúp điện thoại đi ra ngoài, dù sao người giúp việc buổi chiều cũng không tới, cho nên cơm trưa của cô sẽ đến nhà của Dạ Trạch Hạo để giải quyết.

Đến trước cửa nhà Dạ Trạch Hạo, cô nhấn chuông cửa, cửa nhà ‘cạch’ một tiếng mở ra, Tô Lạc Lạc đẩy cửa đi vào trông thấy trên ghế sô pha màu xanh ngọc trong đại sảnh, Dạ Trạch Hạo mặc đồ ngủ nằm ở đó.

Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt anh, nhìn khuôn mặt đang ngẩng lên của anh lập tức sửng sốt vài giây. Tại sao Dạ Trạch Hạo và Long Dạ Tước lại giống nhau đến như thế này! Giống như một người là phiên bản trưởng thành trầm ổn, một người là phiên bản tươi trẻ.

Chẳng lẽ những người đẹp trai đều giống nhau như vậy sao?

“Muốn tôi nấu bữa sáng ngay bây giờ cho anh không?”

“Ừm! Em nấu đi! Sau khi nấu xong em nhớ dọn dẹp phòng bếp giúp tôi.” Dạ Trạch Hạo nhướng đôi mi dày cong, quyến rũ nhìn cô mỉm cười.

Tô Lạc Lạc thành thật nhận lương anh phát cho cô nên làm việc cũng không có gì phàn nàn.

Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, trong đó vẫn còn nguyên liệu lần trước đã mua, Tô Lạc Lạc lập tức bắt đầu nấu sủi cảo cho anh ta, bởi vì lúc nào cũng ăn mì sợ anh ta sẽ ngán.

Dạ Trạch Hạo làm ổ một lát rồi trở về phòng đánh răng, sau khi Tô Lạc Lạc nấu xong, anh thay một chiếc áo phông màu xám đen và quần jean đi xuống, mai tóc đen không được chải chuốt lộ ra một vài tia rối loạn.

Tô Lạc Lạc nói với anh: “Anh ăn trước đi, tôi lên phòng anh dọn dẹp một chút.” Tô Lạc Lạc nói xong, đi được nửa cầu thang, cô quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng ăn: “Anh không có ném loạn đồ lót gì đó trong phòng chứ!”

Dạ Trạch Hạo vừa nuốt một ngụm sủi cảo, lập tức bị sặc một cái, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Không có, chỉ muốn em gấp chăn cho tôi, em còn muốn xem nội y nữa sao?”

“Tôi mới không muốn nhìn, tôi là không muốn nhìn thấy nên mới hỏi chứ.” Tô Lạc Lạc nhìn biểu cảm như bị nghẹn của anh thì cười rộ lên rồi đi lên lầu.

Dạ Trạch Hạo đang hăng hái hưởng thụ bữa sáng cô nấu cho, mùi vị rất ngon.

Tô Lạc Lạc vào phòng anh gấp gọn chăn bông, thật ra Dạ Trạch Hạo là một người yêu sạch sẽ, quần áo và trong nhà anh đều sạch sẽ vô cùng.

Sau khi Tô Lạc Lạc dọn dẹp xong, chỉ nhìn thấy Dạ Trạch Hạo đi ra từ phòng bếp, lúc Tô Lạc Lạc chuẩn bị đi vào rửa bát cho anh thì nghe anh nói: “Không cần rửa nữa đâu, tôi đã rửa sạch sẽ rồi.”

Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc nhìn anh, sao anh lại siêng năng vậy?

“Hôm nay anh có hoạt động gì không?”

“Có, chiều nay tôi sẽ đến studio chụp hình quảng cáo tuyên truyền cho bộ phim mới nhất của tôi, em có muốn đi cùng tôi không?”

“Không phải là tôi muốn hay không mà là anh có cần hay không.” Tô Lạc Lạc đính chính: “Tôi là nhân viên của anh, anh là sếp của tôi đấy.”

“Trong mắt tôi, tôi không coi em là nhân viên của tôi mà coi em là bạn gái của tôi đấy.” Dạ Trạch Hạo cười hi hi.

Tô Lạc Lạc trắng mắt nhìn anh: “Thật ra anh càng hi vọng xem tôi như nhân viên của anh chứ nhỉ!”

Dạ Trạch Hạo có chút không nói nên lời nhìn cô, than thở: “Em có biết bao nhiêu cô gái muốn làm bạn gái tôi không?”

“Được rồi, tôi đến studio chung với anh để xem xem bộ dáng lúc chụp hình của anh như thế nào!” Tô Lạc Lạc tò mò nói.

“Được! Chút nữa em đi với tôi, tôi đưa em đi mở mang kiến thức.” Dạ Trạch Hạo hăng hái nói.

Trong phòng tổng giám đốc tập đoàn Long thị, sau khi Long Dạ Tước xử lí xong mấy phần văn kiện khẩn cấp, anh vươn tay gọi đường dây nội bộ cho Tống Nhã.