12
Có lẽ, đây là số phận của tôi.
Giống như vô số cô gái trong làng, đến tuổi, nhận một khoản sính lễ, lấy một người đàn ông, sống mờ mịt suốt đời.
Đúng lúc đó, một bóng người mệt mỏi xuất hiện ở cuối hành lang.
Là trưởng thôn.
Tóc ông dựng đứng, chắc là chạy xe máy nhanh đến.
Sau khi hỏi tình hình của cha, ông thở phào: "Cũng may, không phải bệnh nghiêm trọng. Anh rể tôi trước đây cũng bị như vậy."
"Với lại, thực ra anh đã mua bảo hiểm y tế nông thôn rồi!"
Cha tôi là cựu chiến binh.
Huyện có chính sách, bảo hiểm y tế nông thôn của cựu chiến binh do ngân sách huyện chi trả.
Trưởng thôn đoán rằng ưu đãi này nhằm đạt tỷ lệ bao phủ của bảo hiểm y tế nông thôn, vì thành tích chính trị, sau này bổ sung.
Trong làng chỉ có hai người hưởng, trưởng thôn quên thông báo cho cha tôi.
Thực ra, tính ra cũng chỉ vài nghìn đồng.
Bây giờ thì chẳng là gì.
Nhưng lúc đó, vài trăm đồng cũng đủ làm khó anh hùng.
Trưởng thôn còn mang theo hai nghìn đồng, trong đó có năm trăm của ông, và một nghìn năm trăm của các gia đình trong làng gom góp.
Làng quê là vậy.
Mâu thuẫn không ít, nhưng người tốt cũng nhiều.
Trưởng thôn khuyên cha: "Sức khỏe là vốn liếng, nếu anh ngã xuống, sau này Huệ Huệ dựa vào ai?"
Nghe vậy mắt tôi lại đỏ hoe.
Cha nhìn tôi, gật đầu: "Được, tôi sẽ gom tiền chữa bệnh."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, chỉ có cô là khó chịu.
Trưởng thôn nhìn cô.
Cô lườm: "Tôi không có tiền, một xu cũng không!"
"Nếu anh nghe tôi, giao mười vạn tiền bồi thường cho tôi giữ, đã không bị người đàn bà độc ác kia lấy đi, bây giờ cũng không lo mấy nghìn."
Mặt cha càng lúc càng tái, người mệt mỏi vô cùng.
"Cúc Hoa, có lẽ chúng ta không có duyên anh em, sau này... không cần qua lại nữa."
Cô trừng mắt nhìn cha:
"Thế thì tốt, anh cũng chưa bao giờ coi tôi là em ruột.
"Tôi sau này không tìm đến ông điếc này nữa!
"Nếu tôi còn nhận anh là anh trai, tôi sẽ đi ăn phân!"
Nói rồi, cô tức giận bỏ đi.
Dì Trương ghé vào tai tôi thì thầm: "Thực ra cha con và cô con không cùng mẹ."
Hóa ra cô là con của mẹ kế.
Từ nhỏ đã được mẹ dạy phải đề phòng anh trai.
Vì vậy mà dù cha đối xử hết lòng vớ cô, cũng không được gì.
Chẳng trách cô nói những lời như vừa rồi.
Nhưng tất cả điều này không phải lỗi của cha, cha cũng là người bị hại.
Tôi chạy theo, gọi co lại. Tôi đứng dưới ánh đèn huỳnh quang trước cửa bệnh viện, nói từng chữ rõ ràng: "Con sẽ học cấp ba, thi đại học, nhất định sẽ cho cha con cuộc sống tốt đẹp."
"Lưu Cúc Hoa, nhớ lời cô nói, sau này đừng đến tìm cha con nữa."
Lưu Cúc Hoa đứng trong bóng cây, nhổ nước bọt: "Đừng tưởng thi đỗ trường cấp ba tốt là giỏi, mỗi năm trường đó cũng chỉ có dưới ba mươi phần trăm đỗ đại học."
"Cứ mơ đi!"
Tối đó, cha gọi rất nhiều cuộc điện thoại, khắp nơi để vay tiền.
Nhưng vẫn thiếu hai nghìn.
Dì Trương và tôi đi cầu xin bác sĩ chủ trị cũng không được.
Mỗi ngày họ thấy quá nhiều bệnh nhân, không thể đồng cảm hết được.
Quy định là quy định.
Đang lúc bế tắc, chiều hôm đó có người tìm đến bệnh viện.
13
Là dì Dương.
Hiện dì đang làm bảo mẫu cho người ở huyện, thu nhập cũng khá.
Dì lấy tiền chuẩn bị cho chị Tình Tình học đại học, cho cha tôi mượn trước hai nghìn.
Dì tranh thủ lúc chủ nhà ngủ trưa để ra ngoài, để lại tiền và hoa quả rồi vội vàng rời đi.
Tôi tiễn dì ra cổng bệnh viện, dì nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Trước đây, khi cha Tình Tình và bà nội bắt nạt dì, cha con luôn nói vài lời công bằng cho dì."
"Huệ Huệ, bất kể phía trước khó khăn thế nào, con nhất định phải vượt qua ba năm này, đỗ đại học, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn."
May mắn thay, ca phẫu thuật của cha rất thành công.
Bác sĩ dặn ông phải nghỉ ngơi nhiều.
Thời gian đó, ông trở thành cái loa của làng, khắp nơi tuyên truyền về lợi ích của bảo hiểm y tế nông thôn.
Ông nằm ở nhà chưa đầy nửa tháng, đã nôn nóng đi làm. "Cha số khổ, nằm yên cả người đau nhức, làm việc thì khỏe re."
Thực ra ông muốn đi kiếm tiền trả nợ sớm.
Chẳng mấy chốc, tôi nhập học.
Cấp ba phải ở nội trú.
Cha giúp tôi mang hành lý đến ký túc xá.
Các phụ huynh khác cũng ở đó, hỏi chuyện với cha.
"Anh ở xã nào? Con gái anh thi được bao nhiêu điểm?"
Cha không nghe rõ, cười gật đầu: "Tốt, tốt..."
Lòng tôi xót xa, nói với mẹ của bạn Tiểu Tiểu: "Cha cháu bị lãng tai, cô phải nói lớn mới nghe được!"
Mấy phụ huynh khác nhìn tôi với ánh mắt thông cảm.
Một bác hỏi: "Mẹ cháu không đến à?"
Tôi lắc đầu: "Cháu không có mẹ."
Mọi người đều tỏ vẻ thương cảm.
Sắp xếp xong giường chiếu, cha vội vàng muốn rời đi.
Trên đường đi ông bước rất nhanh.
"Cha đã bảo chỉ cần đưa đến dưới lầu, con lại bắt cha lên tận phòng.
"Hành lý không nặng, con tự xách lên cũng được mà!"