Người Cầm Quyền

Chương 523: Lãnh tụ tương lai




Triệu Nhạc trong điện thoại cười nói:

- Hàn Đông à, hai ngày này anh mà có thời gian, đến ngồi một chút, tôi có việc muốn nói chuyện với anh.

Hàn Đông có hơi chút nghi hoặc, không biết Triệu Nhạc tìm hắn để làm gì, liền nói:

- Sáng mai tôi đến Thục Đô, đến đó sẽ qua thăm hỏi chú Triệu

Triệu Nhạc nói:

- Tốt lắm, buổi trưa sẽ ăn cơm ở nhà.

Gác máy, Hàn Đông nghĩ một chút, cũng không đoán ra được Triệu Nhạc tìm hắn để làm gì. Có điều ngày mai đi sẽ rõ.

Sau đó Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn đến, dặn dò một số việc, sau đó liền đi về.

Buổi sáng ngày hôm sau, Vu Đại Lực lái xe đưa Hàn Đông đi Thục Đô, giữa trưa Hàn Đông đến tiểu khu của ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.



Thím Sở đã chuẩn bị gần xong cơm nước, Hàn Đông ngồi một lúc là bắt đầu ăn rồi.

Triệu Nhạc mở một bình rượu Mao Đài, nói:

- Buổi chiều tôi còn phải đi làm, nên uống ít.

Tuy là uống ít, nhưng có thể khiến giữa trưa mà ủy viên thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ cùng uống đôi chén, đã là không tồi rồi.

Vừa ăn cơm uống rượu vừa nói chuyện, Hàn Đông nhanh chóng hiểu ra ý tứ của Triệu Nhạc, hóa ra ông ấy cũng biết đại thọ 80 của lão thái gia sắp đến, nhưng với thân phận cấp bậc của ông ta, thứ nhất là không được mời, hai là tự mình cũng không đích thân đi được, nên liền nghĩ thông qua Hàn Đông để tỏ chút ý tứ.

- Tôi à, cũng không có đồ gì tốt để tặng, nên mời thiên tài Ba Thục - Nghiêm Triết Ba vẽ một bức tranh, phiền Hàn Đông giúp tôi truyền đạt lại tấm lòng tôn kính của tôi với Hàn Lão.

Triệu Nhạc nói rồi, đứng dậy lấy bức tranh ra, là một bức tranh mới vẽ, phía trên là một cây thanh tùng đứng thẳng đón gió, đứng sừng sững trên núi, có một cảm giác bao quát đất trời mênh mông vậy.

Hàn Đông cũng nghe nói qua về thiên tài Ba Thục - Nghiêm Triết Ba này, là một danh họa rất nổi tiếng. Là kiểu người tự học thành tài, thời gian trước anh ta còn có một bức tranh ở hội đấu giá thượng lưu bán được với giá năm trăm ngàn, một lúc mà danh tiếng vang động.

Bức tranh được mệnh danh là “tùng phách trường thanh”, là do Triệu Nhạc tìm người, qua tay nhiều người nhờ Nghiêm Triết Ba vẽ, coi như là lễ thọ cho Lão thái gia, tuy là bức tranh sơn thủy, nhưng bố cục của bức tranh, cách điệu, lại có hơn một ý tứ, tặng cho Lão Thái Gia, người khác vừa nhìn có thể đủ hiểu được đạo lý khác trong đó.

Hàn Đông tuy đối với họa không có nghiên cứu gì nhiều nhưng bức tranh này vừa nhìn đã thấy có ý cảnh, cây tùng kia rất có khí thế, hơn nữa bức tranh mà thiên tài Ba Thục vẽ. Hàn Đông cũng biết là món quà này cũng coi như không tồi rồi.

Đương nhiên, đến đại thọ 80 tuổi của lão thái gia, nếu muốn nhận quà, đương nhiên quà như thế nào đều có thể nhận được, nhưng không phải người nào muốn tặng quà cũng có thể tặng được.

Cho dù Triệu Nhạc là một trong những cán bộ bồi dưỡng quan trọng của Hàn Hệ, nhưng ông ta cũng không thể mang một bức tranh đến lễ mừng thọ 80 tuổi của lão thái gia. Tuy nhiên có một lợi ích là, ông ta đến tỉnh Tây Xuyên. Vốn là để hộ tống Hàn Đông, hơn nữa quan hệ với Hàn Đông khá tốt, còn nữa phát triển với Hàn Đôn cũng không tồi, bởi vậy ông ta nhờ Hàn Đông chuyển bức tranh đi, cũng coi như không tồi rồi. Thậm chí còn tốt hơn so với ông ta tự mang đi một chút.

Dù sao Triệu Nhạc cũng hiểu ra, Hàn Đông đã được coi như là nhân vật nòng cốt thế hệ thứ ba của Hàn hệ. Mà bản thân và Hàn Đông quan hệ mật thiệt, chỉ điểm này đã đủ để Hàn lão thái gia chú ý rồi.

- Tôi không hiểu về họa, chỉ là cảm thấy bức họa này ý cảnh sâu sắc, ông nội chắc sẽ rất thích.

Hàn Đông ngắm bức tranh một chút, liền mỉm cười nói.

Hắn cũng là có gì nói nấy, dù sao hắn đối với thư họa không có chút nghiên cứu gì, cũng không cần phải giấu diếm thậm chí không hiểu giả vờ hiểu, đó là một hành vi của người khôn ngoan.

Tuy Hàn Đông một lời cám ơn cũng không nói, nhưng ý tứ đều đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, Triệu Nhạc nghe xong, mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Ngày sinh của Lão thái gia thì ai cũng biết, dù sao sách giáo khoa lịch sử đều có ngày sinh của lão thái gia. Nhưng tuy là biết rồi, muốn biểu hiện chút ý tứ, vừa muốn lưu lại chút ấn tượng trong lòng lão thái gia Thì lại không phải là chuyện dễ rồi. Triệu Nhạc nghĩ đi nghĩ lại, ông ta liền nghĩ tới Hàn Đông, đại thọ 80 tuổi của Lão thái gia, Hàn Đông nhất định sẽ quay về, như vậy nhờ Hàn Đông chuyển tâm ý của mình, không phải là tốt hơn bất kỳ cái gì sao.

Ở nhà Triệu Nhạc nói chuyện một hồi, Lữ Nam Phương liền liên lạc với Hàn Đông, sau đó hai người cùng đi tới sân bay.

Hàn gia và Lữ gia là sui gia, lão thái gia mừng thọ, đến lúc đó Lữ Quốc Trung chắc chắn sẽ đến, về phần Lữ Nam Phương cũng tiện thể về chơi cùng Hàn Đông. Còn lễ mừng thọ của lão thái gia, anh ta không có tư cách tham gia, đương nhiên anh ta cũng không muốn đi. Dù sao cũng đều là người trong thể chế, mọi người ai ai cũng một bộ dạng nghiêm túc, anh ta cũng không thích, hơn nữa anh ta biết đến lúc đó những chiến hữu, bộ hạ của Hàn lão thái gia muốn tới, người người đều là những nhân vật giỏi giang trấn ở đó, anh ta đến cũng chả khác nào tự chuốc khổ.

Máy bay đã hạ cánh trước mắt, Hàn Mạn Lương đã đi sẵn xe đến đợi ở sân bay.

Lữ Nam Phương vừa thấy Hàn Mạn Lương, câu đầu tiên hỏi là:

- Ha ha, Mạn Lương, công ty anh có nghệ sĩ mới không?

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Có à, gần đây công ty mới tuyển thêm vài người.

- Hà hà, thế thì tốt, ngày mai tôi đến tìm anh.

Lữ Nam Phương cười ha ha nói, hai tay xoa xoa, bộ dạng dường như rất hưng phấn.

Hàn Đông vừa nghe liền hiểu ngay Lữ Nam Phương và Hàn Mạn Lương đang nói gì với nhau, hai cái tên này đều không phải là người đứng đắn gì cả, xem ra lại là đang trao đổi kế sách để gây tai vạ cho mấy cô nghệ sĩ mới vào công ty của Hàn Mạn Lương đây. Có điều Hàn Đông sớm đã đánh tiếng trước với Hàn Mạn Lương rồi, cho dù chơi như nào, ít nhất cũng phải là hai bên tự nguyện, đối với giới giải trí, Hàn Đông rất rõ, nên coi như là nhắm mắt cho qua đi.

Hàn Mạn Lương đưa Lữ Nam Phương về nhà trước, sau đó liền đưa xe cho Hàn Đông, để Hàn Đông tự lái xe đến biệt thự Ngọc Tuyền Sơn, anh ta có một cảm giác trời sinh đã sợ đối với chỗ đó, cũng không dám lảng vảng trước mặt Hàn Lão thái gia, đỡ phải bị lão thái gia phê bình.

Lái xe BMW của Hàn Mạn Lương, Hàn Đông trong lòng nghĩ đến đại thọ 80 của lão thái gia, cũng nên tặng gì đó, cũng không có vật gì đem theo, lão thái gia cuộc sống đơn giản, cũng không ham mê đặc biệt gì, cuối cùng hắn nghĩ thôi vậy, cũng chẳng có gì để tặng, chỉ cần hắn có thể làm việc tốt, khiến ông vừa lòng, những việc khác đều là chuyện nhỏ mà thôi.

Xe ở dưới chân Ngọc Tuyền Sơn, lại bị cảnh sát có vũ trang trạm gác ngăn lại, sau khi cẩn thận kiểm tra một lúc, lúc này mới cho đi tiếp.

Đi vào biệt thự số 6, lão thái gia đang tản bộ ở khu vườn nhỏ, chậm rãi tập thái cực quyền.

Hàn Đông mang một nụ cười nhẹ nhàng, đứng một bên nhìn.

Thái cực quyền của lão thái gia rất chậm, thoạt nhìn giống như là ở đó chậm rãi bày ra tư thế, có điều đối với tuổi của ông mà nói, có thể bày ra tư thế, đã là không tồi rồi. Rất nhiều người thậm chí đến đứng lên đi bộ cũng rất khó khăn.

Khoảng 10 phút, lão thái gia tập xong thái cực quyền rồi, Hàn Đông nhận khăn tay từ hộ lý, đi đến gọi một tiếng:

- Ông nội.

Sau đó đưa Hàn lão thái gia lau mồ hôi trên trán.

Lão thái gia vẻ mặt tươi cười hiền hậu, nhìn Hàn Đông, ánh mặt tràn đầy sự vừa lòng.

- Hàn Đông về rồi.

Lão thái gia hiền từ nói:

- Nói với ta xem, thời gian vừa rồi làm những cái gì nào?

Hàn Đông và Lão Thái Gia về phòng ngồi, sau đó đem những việc trong thời gian qua báo cáo qua một chút, trên thực tế hắn cũng biết lão thái gia chắc chắn bất cứ khi nào cũng để ý đến tình hình của hắn. Nhưng là từ miệng hắn nói ra lại không giống nhau, dù sao khi hắn báo cáo, là có thể mang những suy nghĩ của hắn lúc đó nói một cách rõ ràng.

Từ tháng 1 đến thành phố Tân Châu, đến bây giờ, cũng khoảng 10 tháng rồi, Hàn Đông từ ủy viên thường vụ thành ủy, phó chủ tịch thành phố, hiện giờ làm đến chức phó bí thư, trở thành nhân vật số ba của thành phố Tân Châu, thời gian này, Hàn Đông làm được việc có ảnh hưởng nhất, đương nhiên là công tác kinh doanh thành phố, việc này một mặt khiến công tác thu hút đầu tư của thành phố Tân Châu có một bước nâng cao lớn, dựa vào ước tính năm nay mức thu hút đầu tư chắc chắn có thể tăng hơn năm ngoái, đây là một tốc độ phát triển rất giỏi. Ngoài ra một mặt khác là khái niệm kinh doanh thành thị, được quảng bá rộng rãi, hiện giờ tỉnh thành khác, cũng đã học theo Tân Châu. Đều bắt đầu tiến hành mở rộng kinh doanh thành thị, đây thậm chí ở ngành quản lý kinh doanh, còn hình thành một ngành học mới, gọi là ngành kinh doanh thành thị

Hàn Đông cũng chủ yếu thông báo tình hình về mặt này, lão thái gia đương nhiên rõ, có điều nghe Hàn Đông báo cáo từ đầu tới cuối, lão thái gia thỉnh thoảng lại gật gật đầu.

- Ngoài ra, cháu cũng đang bớt thời gian theo học giả kinh tế học, giáo sư Đinh Nhân Tiếu đại học Tây Xuyên học thạc sĩ kinh tế, lý luận và thực tế cùng kết hợp, có nhiều giúp đỡ trong công việc.

Lão thái gia gật đầu vui mừng, tán thưởng nói:

- Cách nghĩ này là đúng đấy, sống đến già, học đến già. Công tác của cháu đến một thành tích nhất định, nhưng không được vì thế mà tự mãn, phải học hỏi thêm, tổng kết thêm. Ngoài ra, hiện giờ cháu là cán bộ cấp phó rồi, tầm mắt phải học phóng xa ra một chút.

Hàn Đông chăm chú nghe lão thái gia dạy bảo, từ trong lời nói của lão thái gia, hắn có thể nghe ra, lão thái gia đối với những biểu hiện hiện nay của hắn hết sức hài lòng, cũng đối với tương lai của hắn tràn đầy hi vọng.

Đương nhiên, hắn đối với tương lai của mình cũng đầy hi vọng. Nếu đã đi đến con đường này. Cho dù không vì cái khác, có khả năng đột phá, có khả năng đứng trên đỉnh núi quyền lực của Trung Hoa, nhìn xuống dưới chân núi, cảm giác như vậy, Hàn Đông cũng muốn thử một lần

Ban đầu, Hàn Đông chuyên tâm với con đường làm quan, là muốn dựa theo sắp xếp của lão thái gia, thông qua năng lực của mình. Thay đổi vận mệnh của gia tộc. Mà hiện giờ, Hàn Đông cảm thấy được rõ ràng, vận mệnh của gia tộc sớm xảy ra thay đổi rất lớn rồi, nhưng hiện giờ trong thể chế trải qua nhiều như vậy, Hàn Đông dần dần nhận thức được tam vị trong đó, cũng có một dự định hoài bão lớn.

Dần dần Hàn Đông đã có cái nhìn lâu dài hơn nhiều, đây cũng là giống với kỳ vọng của lão thái gia đối với hắn.



Nói chuyện một lát, Hàn Đông liền đem bức tranh của Triệu Nhạc tặng ra, nói:

- Ông nội, đây là quà của trưởng ban tổ chức tỉnh Tây Xuyên gửi, ông ấy đặc biệt mời thiên tài Ba Thục - Nghiêm Triết Ba vẽ, nhờ cháu đưa cho ông.

Nói rồi, Hàn Đông liền mở bức tranh Tùng phách trường thanh ra, mở ra cho ông thưởng thức.

Lão thái gia xem một chút, sau đó liền gật đầu nói:

- Ừ, không tồi, đưa Tiểu Trương cất đi.

Tiểu Trương, là hộ lý chăm sóc đặc biệt của ông, tuy hộ lý chủ yếu là chăm sóc sức khỏe cho lão thái gia, nhưng là người bên cạnh, nên cũng thường xuyên giải quyết những việc vặt vãnh.

Hàn Đông đưa bức tranh cho chị Trương, sau đó liền ngồi xuống nói chuyện với lão thái gia.

Đối với bức tranh đó, lão thái gia chỉ nhìn một cái, biểu thị biết rồi, không phát biểu ý kiến gì.

Nhưng Hàn Đông biết, ông bảo chị Trương cất đi, là đã cho thấy ông nhận cái tình này của Triệu Nhạc rồi. Đối với một cán bộ cấp thứ trưởng mà nói, là một việc vô cùng vinh dự.

Bởi vậy Hàn Đông biết, lão thái gia khá vừa lòng với công tác của Triệu Nhạc ở tỉnh Tây Xuyên, như vậy chắc chắn mức độ coi trọng mà Triệu Nhạc đạt được càng nhiều, chỉ cần đi vững, tương lai nhất định có thể trở thành một nhân vật quan trọng của Hàn hệ.

Đây cũng coi như là một chuyện tốt, ít nhất hiện giờ Hàn Đông và Triệu Nhạc đã xây dựng được một mối quan hệ khá tốt, như vậy tương lai Hàn Đông muốn nhận được sự tán thành của những nhân vật quan trọng của Hàn hệ, trở thành người lãnh đạo của Hàn hệ, Triệu Nhạc này chính là một trợ lực lớn.

- Tối đến Lữ gia đi.

Lão thái gia vẻ mặt hiền từ nhìn Hàn Đông nói

- Hai ngày này cháu sẽ rất bận, cũng chưa chắc có thời gian đến nhà cô ấy.

Hàn Đông hơi nao nao, xem ra lần này lão thái gia đã có sắp xếp cho mình rồi.

Nếu lão thái gia đã lên tiếng rồi, Hàn Đông liền gọi điện cho Lữ Nhạc, tới gần lúc tan ca, lái xe đến đón Lữ Nhạc, sau đó đến nhà của Lữ Quốc Trung.

Đối với việc Hàn Đông đến, Châu Huệ Dung biết Hàn Đông buổi chiều mới về, mà nhanh như vậy đã đến bái kiến. Đương nhiên rất vui mừng.

Thấy con gái mình và Hàn Đông ngồi cùng nhau, chẳng khác nào trời sinh một cặp, trong lòng bà vô cùng hài lòng.

Lữ Quốc Trung gần 7 giờ mới về, lúc ăn cơm, Lữ Quốc Trung hỏi han một chút công việc của Hàn Đông, thể hiện sự quan tâm.

Đồng thời, hai người lớn lại đề cập đến vấn đề hôn nhân của Hàn Đông và Lữ Nhạc thêm lần nữa, đối với việc này Hàn Đông đã có quan điểm rõ ràng, nói:

- Bác trai, bác gái, cháu nghĩ thế này, bây giờ đã là cuối năm rồi. Cũng không có thời gian chuẩn bị, thêm nữa hiện giờ công việc của cháu rất bận, có thể hoãn lại một chút, nội trong năm sau làm đi.

Nghe lời của Hàn Đông xong, mặt Lữ Nhạc hơi đỏ, giống như một quả táo, đáng yêu vô cùng. Đồng thời trong lòng cô cũng thở phào nhẽ nhõm.

Mà Lữ Quốc Trung và Chu Huệ Dung cũng không có ý kiến gì, dù sao việc hôn nhân của Hàn Đông và Lữ Nhạc, không thể làm qua loa, hiện giờ thời gian thực sự rất eo hẹp, mà hiện giờ việc quan trọng nhất là đại thọ 80 tuổi của Hàn lão thái gia. Ngoài ra Hàn Đông đã xác định thái độ rõ ràng sẽ tổ chức trong năm sau rồi, bọn họ cũng không có gì phải lo lắng.

Nói thật, Lữ Quốc Trung và Chu Huệ Dung đều hiểu được, Hàn Đông rất ưu tú, tương lai nói không chừng là người đứng đầu của cả Hàn hệ. Hơn nữa Hàn Đông dáng vẻ tuấn tú lịch sự, tuy nhiên bọn họ cũng không cho rằng con gái của họ không xứng với hắn, nhưng hai người cũng lo Hàn Đông tuổi trẻ, nhiều người nhớ thương.

Tấm lòng của tất cả cha mẹ trong thiên hạ, đương nhiên đều nghĩ cho con cái. Nên hai người bọn họ đều hy vọng Hàn Đông và Lữ Nhạc sớm định chuyện hôn nhân, bọn họ cũng yên tâm. Đặc biệt à Chu Huệ Dung, bà càng muốn được sớm ôm cháu ngoại.

Hàn Đông ngồi ở nhà Lữ Quốc Trung đến 9 giờ hơn. Sau đó liền quay lại biệt thự số 6 của Ngọc Tuyền Sơn.

Buổi sáng ngày hôm sau. Mẫu thân Dư Ngọc Trân bay đến Yến Kinh. Cùng lúc đó, những người thân không có chức vụ quan trọng của Hàn gia, cũng đều lục tục mà tới.

Mọi người cùng ở một chỗ, trọng tâm câu chuyện đương nhiên lấy Hàn Đông làm trung tâm. Hiện giờ trong số những thanh niên ở Hàn gia, Hàn Đông là nổi bật nhất, thứ nhất Hàn Đông làm được nhiều thành tích nhất, tiềm lực phát triển rất lớn, hiện giờ cấp bậc là cao nhất, thứ hai lão thái gia coi trọng hắn nhất. Đồng thời việc hôn sự của Hàn Đông, cũng là chủ đề được mọi người quan tâm, trước mặt những người trưởng bối, Hàn Đông đương nhiên chỉ có nói chuyện một cách kính cẩn

Có điều, cảm giác cùng người thân ngồi nói chuyện với nhau, Hàn Đông thấy rất vui, hắn cảm nhận được một cảm giác ấm áp.

Tiêu Bối Bối cũng xin nghỉ, cô có tình cảm với Hàn Đông nhất, bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh Hàn Đông, khi Hàn Đông và các trưởng bối nói chuyện, cô ngồi bên cạnh Hàn Đông tay chống cằm, một bộ dạng nữ nhi ngoan ngoãn.

Vào lúc cơm chiều, ông ngoại của Hàn Đông - Ủy viên bộ chính trị trung ương, chủ nhiệm ủy ban kỷ luật trung ương, bí thư thành ủy Yến Kinh Dư Kiện Hưng đến, ông với lão thái gia là sui gia, nên đến trước để tỏ ý.

Hiện giờ Hàn gia đã không ít người biết, Dư Kiện Hưng thêm hai năm nữa là nhân vật ủy viên thường vụ đảng ủy rồi. Bởi thế trong lòng rất vui mừng, tuy Dư Kiện Hưng chỉ là ông ngoại của Hàn Đông, nhưng ông là nhân vật quan trọng của Hàn hệ, sự lên chức của ông, cũng là sự khuếch trương thế lực của Hàn hệ.

Dư Kiện Hưng cùng nói chuyện với Hàn lão thái gia, mỗi câu nói đều xưng hô Hàn lão, thái độ vô cùng kính trọng. Tuy hai người là sui gia, dựa theo vai vế mà nói, cũng là cùng một vai vế. Nhưng thân phận của lão thái gia bày ra đấy, Dư Kiện Hưng cũng không chậm trễ nửa phần. Cho dù hiện tại địa vị của Dư Kiện Hưng không ngừng cao lên, nhưng sự tôn trọng của ông đối với Hàn lão không ít đi phân nào, ngược lại còn tăng thêm nhiều.

Trên thực tế, cho dù Dư Kiện Hưng vào ủy viên thường vụ, sức ảnh hưởng ở trong Đảng, cũng không thể so sánh được với Hàn lão.

Hàn lão như một ngọn núi, cho người ta một cảm giác đại khí nặng nề, làm người ta không tự chủ được phải ngưỡng mộ.

Buổi tối lúc ăn cơm, Hàn Đông là đời thứ ba duy nhất được ngồi cùng một bàn với lão thái gia và Dư Kiện Hưng, dù Tiêu Bối Bôi được lão thái gia vô cùng yêu thương cũng phải ngồi bàn khác.

Bàn Hàn Đông ngồi, ngoài lão thái gia, Dư Kiện Hưng còn có bác Hàn Kiến Quốc, bác Diêu Tiếu Anh, bác Hàn Mai, dượng Hầu Vệ Dân, cô hai Hàn Tuệ Chi, dượng hai Trịnh Trạch Hoa, cô út Hàn Tuệ Linh, mẹ Dư Ngọc Trân.

Mà bố của Hàn Đông - Hàn Chính vì mới nhận chức bí thư tỉnh ủy, tạm thời chưa về kịp.

Trên bàn ăn, nói đến việc phát triển của Hàn Chính ở tỉnh Vân Điền, khuôn mặt của lão thái gia lộ vài phần tươi cười.

Có điều, hầu hết chủ đề của mọi người, đều quay quanh Hàn Đông.

Dù sao ở bàn này chỉ Hàn Đông là tiểu bối, hơn nữa lại là cháu nội mà Hàn lão thái gia rất coi trọng. Cho nên tự nhiên chủ đề của mọi người đều nói về hắn.

Dư Kiện Hưng nói:

- Trạng thái phát triển của tiểu Đông khá tốt, có điều tới cấp sở rồi, cần phải khiêm tốn một chút, tích lũy kinh nghiệm công tác từ mọi phương diện.

Nói một cách toàn diện, năng lực làm kinh tế của Hàn Đông, rõ như ban ngày, mọi người cũng không có gì bắt bẻ, nhưng là một cán bộ thành thục, đương nhiên không thể chỉ dựa vào lào kinh tế để phát triển lên được, nên Dư Kiến Hưng mới nói ra.

Hàn Đông hiểu ý của ông ngoại, gật đầu đáp vâng biểu thị đã ghi nhớ.

Ăn cơm xong, mọi người lại nhắc đến sắp xếp cho ngày mai.

Hàn Đông lúc này mới biết, hóa ra đại thọ 80 tuổi của lão thái gia, văn phòng trung ương từng đề xuất làm long trọng một chút ở quốc hội nhân dân, có điều bị lão thái gia từ chối rồi. Dựa theo ý của lão thái gia, là ở nhà cùng ăn cơm với người thân, ngồi nói chuyện là được rồi. Sau đó thủ trưởng trung ương đương nhiệm số một cũng đặc biệt đến thăm thuyết phục lão thái gia, có điều lão thái gia vẫn kiên quyết không gặp. Tỏ ý cảm ơn hảo ý với thủ trưởng số một, nói trung ương không cần lãng phí, thủ trưởng số một thấy thái độ vô cùng kiên quyết của lão thái gia, mới không cố thuyết phục nữa.

Thực ra Hàn Đông cũng biết, hiện tại lãnh đạo thực sự là thủ trưởng Nam Tuần, mà Hàn lão và thủ trưởng Nam Tuần quan hệ thân thiết, ảnh hưởng và địa vị ở Đảng ngày càng lớn, hiện giờ thủ trưởng số một trung ương coi trọng lão thái gia như vậy, đó cũng là điều đương nhiên. Có điều lão thái gia đã lui xuống rồi, cũng quen với cuộc sống khiêm tốn, hơn nữa cũng không muốn nói toạc ra. Không đồng ý với ý kiến của văn phòng trung ương là rất bình thường.

Lão thái gia sở dĩ có thể đạt được địa vị và ảnh hưởng lớn ở Đảng như hiện giờ. Với ý của lão thái gia và thủ trưởng Nam Tuần, hoàn toàn lui về không nhúng tay vào việc của trung ương có quan hệ rất lớn.

Phải biết rằng, Trung Hoa kiến quốc chỉ có vài thập niên, bởi vậy thời kỳ đầu kiến quốc lão công thần cống hiến vì sự nghiệp Đảng và quốc gia, rất nhiều đều không còn, lúc đó thủ trưởng Nam Tuần vì đại trí tuệ tiến hành điều chỉnh bộ máy trung ương, rất nhiều người không chịu buông quyền lực có trong tay, mà lão thái gia chủ động lui về tuyến hai thậm chí hoàn toàn lùi về, có tác dụng làm gương rất lớn, được thủ trưởng Nam Tuần vô cùng biểu dương. Thêm nữa trong cuộc tranh luận lớn, vì nguyên nhân Hàn Đông, khiến lão thái gia có quan điểm đồng nhất với thủ trưởng Nam Tuần, cứ như vậy, địa vị của lão thái gia ở đảng ngày càng cao, sức ảnh hưởng ngày càng lớn.

Hàn Đông cũng biết, rốt cuộc bởi vì bài văn của mình làm thay đổi quan điểm của lão thái gia, hay vốn dĩ quan điểm của lão thái gia với thời trước không giống nhau. Nhưng kết quả và phát triển của sự việc lại làm người ta vừa lòng.

- Hàn Đông mai cháu đi theo ta, phụ trách rót trà cho khách.

Câu nói này của lão thái gia, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Hàn Đông, bọn họ rất nhanh đã hiểu hàm ý câu nói của lão thái gia. Tuy lão thái gia đã từ chối sắp xếp của văn phòng trung ương. Nhưng ngày mai những người đến biệt thự số 6 để mừng thọ lão thái gia nhất định không ít, hơn nữa thân phận người có thể tiếp cận lão thái gia chắc chắn không tầm thường.

Với tình huống này, lão thái gia để Hàn Đông ngày mai đi theo phụ trách tiếp nước cho khách, đây là một sự biểu thị rất rõ ràng.

- Đúng vậy, Hàn Đông còn trẻ, đúng là nên rót nước rót trà cho các trưởng bối, làm nhiều việc một chút cũng tốt à.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vâng.

Hắn biết cơ hội này rất khó có được, có thể lộ diện trước mặt nhiều nhân vật trưởng bối, có thể xuất hiện trước mặt những nhân vật quan trọng.

Sáng sớm hôm sau, cha của Hàn Đông Hàn Chính cũng từ tỉnh Vân Điền bay về. Tuy lúc trước ông nói không có thời gian quay về, nhưng dù sao đây là lễ mừng thọ 80 tuổi quan trọng của lão thái gia, nên đến lúc ông vẫn bớt thời gian quay về.

8 giờ hơn bắt đầu, mọi người lần lượt tới.

Đến trước nhất, đa số là những bô lão, bọn họ tóc ai cũng bạc trắng, lưng còng, mặt đầy vẻ bể dâu.

Những người này phần lớn là chiến hữu hoặc cấp dưới của lão thái gia năm đó.

Tình bằng hữu được xây dựng lên từ những năm chiến tranh, là cả đời không thể quên được, dù bình thường lão thái gia ở biệt thự số 6 Ngọc Tuyền Sơn, bình thường mọi người đều không có nhiều cơ hội gặp gỡ. Nhưng tình cảm thì không thay đổi.

Những người này tuy đã già, những sức ảnh hưởng của họ thì vẫn còn, một hai người tuy còn kém xa với Hàn lão thái gia, nhưng nếu với những người bình thường thì sức ảnh hưởng lại rất lớn.

Hàn Đông đứng phía sau lão thái gia, giống như một viên cảnh vệ vậy, có người đến liền rót trà mời trà.

Đối với cậu thanh niên này, người đến đều rất kinh ngạc, đồng thời cũng không cần giới thiệu, cũng biết thân phận của Hàn Đông. Dù sao là lão chiến hữu, họ đều biết Hàn lão thái gia có một người cháu nội vô cùng xuất sắc.

Còn lão thái gia thì nói với Hàn Đông, đây là ông Trương, kia là ông Lý.

Hàn Đông rất lễ phép chào hỏi. Trong tay thì dâng nước trà.

Dần dần, những nhân vật quan trọng của Hàn hệ đều đến, lúc này không cần sự giới thiệu của lão thái gia rồi, mà bác của Hàn Đông - Hàn Kiến Quốc và bố Hàn Chính tiếp đón. Cũng giới thiệu cho Hàn Đông.

Hàn Đông cũng là lần đầu được biết đến những nhân vật quan trọng của Hàn hệ, trong đó có hai người được xưng là lãnh đạo Đảng và quốc gia, chỉ có điều trong ấn tượng của Hàn Đông, kiếp trước của họ dường như không có gì khác thường, nói cách khác cũng dừng lại ở cấp phó quốc.

- Phó chủ tịch Cổ đến rồi.

Lúc này một nhân viên công tác đi vào nói.

Những người đang ngồi vừa nghe thấy, tất cả vẻ mặt đều nghiêm lại.

Trong lòng Hàn Đông cũng bàng hoàng, phó chủ tịch Cổ, chính là ủy viên thường vụ đương nhiệm, bí thư ban thư ký, hiệu trưởng trường Đảng trung ương, phó chủ tịch Cổ Thần Dương.

Đây chính là thủ trưởng số một tương lai, đây là người mà thủ trưởng Nam Tuần đã chọn, trong trí nhớ của Hàn Đông, khi Cổ Thần Dương taị vị, quả thật làm không ít việc

.

Không ngờ hôm nay ông ta đích thân đến mừng thọ lão thái gia.

Ngoài lão thái gia và những bô lão. Những người khác đều đứng lên hết.

Cổ Thần Dương vẻ mặt tươi cười bước vào, ông ta đeo một cặp kính, nhận bó hoa từ nhân viên công tác ở phía sau, đi lên nói:

- Hàn lão, chúc mừng sinh nhật ngài.

Hàn lão thái gia nhận lấy hoa, khuôn mặt yên bình nói:

- Được, được.

Sau đó, Cổ Thần Dương phát biểu ngắn gọn, chủ yếu là chịu sự ủy thác của thủ trưởng số một, đại diện trung ương đến thăm Hàn lão, chúc mừng đại thọ 80 của Hàn lão. Đồng thời đánh giá cao những cống hiến của Hàn lão thái gia với đảng và quốc gia.

Khi Cổ Thần Dương đang phát biểu, máy quay của đài truyền hình trung ương, các phóng viên đều đang bận rộn.

Cổ Thần Dương nói xong, ngồi xuống thân thiết bên cạnh Hàn lão, còn Hàn Đông thì nhân cơ hội đã đem trà tới.

- Cậu là đồng chí Hàn Đông phải không?

Cổ Thần Dương nhìn Hàn Đông, mặt tười cười hỏi han.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Báo cáo thủ trưởng, tôi là Hàn Đông.

Nụ cười trên mặt Cổ Thần Dương càng trở nên thân thiện, nói:

- Không tồi, đồng chí Hàn Đông không tồi.