Người Cầm Quyền

Chương 504: Mạnh mẽ




Anh Đông, lát nữa anh định làm thế nào.

Nguyên Á Văn tò mò hỏi. Hàn Đông thản nhiên cười, nói:

- Xem tình hình đi.

Trên thực tế, sự việc lần này, cũng không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng đối phương là Mã Bình Nguyên, hơn nữa đối phương còn gây với hắn trước, nên hắn mới hạ quyết tâm nghiêm túc đối phó với y. Chỉ có điều Hàn Đông biết thân phận của Mã Bình Nguyên, như thế chút việc nhỏ này chỉ có thể đả kích một chút sự kiêu căng vênh váo của y, để y chịu thiệt một chút, nhưng cũng không thể thực sự làm gì được y. Hơn nữa, cụ thể lần này sẽ xử lý y thế nào, còn phải xem thái độ y thế nào còn quyết định.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Thằng cha đó lái chiếc xe BMW, chạm một tí liền bắt bồi thường trăm ngàn, đúng là khinh người quá đáng. Đến lúc đó để tôi xem xe của nó bị biến thành thế nào rồi.

Mã Bình Nguyên lái xe, rất nhanh đã đến Túy Kim Cung, hội họp với Nghiêm Kiến Sơn, giao lưu một chút, sau đó hai người liền đi tới câu lạc bộ Vong Ưu.

Câu lạc bộ Vong Ưu là nơi khá tốt cho giao lưu cá nhân, chi phí bên trong cao hơn những hội khác không ít, cho dù là Mã Bình Nguyên lúc bình thường cũng không tới những nơi này.

Đỗ xe xong, hai người liền đi vào câu lạc bộ, Nghiêm Kiến Sơn hỏi thăm một chút, một người phục vụ để họ chờ, anh ta phải hỏi trước mới có thể nói cho khách phòng ở đâu. Rất nhanh nhân viên phục vụ liền đi đến, dẫn hai người bọn họ đến chỗ phòng mà bọn Hàn Đông đang ở.

Cốc cốc cốc.

Nghiêm Kiến Sơn tiến lên trước nhẹ nhàng gõ cửa.

- Ai thế?

Bên trong truyền ra tiếng nói ngạo mạn của Hàn Mạn Lương.

- Làm cái gì hả?

Mã Bình Nguyên trong lòng hơi trầm xuống, vừa rồi nhân viên phục vụ đã báo qua, hơn nữa lúc trước Nghiêm Kiến Sơn cũng đã đặc biệt gọi điện nói chuyện này rồi, nhưng hiện giờ Hàn Mạn Lương nghe thấy tiếng gõ cửa, không ngờ còn làm bộ không biết ai đến, thể hiện rõ là miệt thị mình mà.

Nghiêm Kiến Sơn trong lòng cười khổ một chút, nói:

- Anh Lương, em là tiểu Nghiêm ạ.

- Ồ, thế các người vào đi.

Tiếng của Hàn Mạn Lương truyền ra ngoài, vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo.

Đẩy cửa bước vào, Mã Bình Nguyên vừa nhìn đã thấy một người thanh niên trẻ tuổi ngồi đằng trước, ánh mắt sắc như kiếm bắn đến đây, khiến y có cảm giác bị khuất phục, trong lòng dường như bị run rẩy mạnh.

- Thằng cha này nhất định là Hàn Đông!

Mã Bình Nguyên trong lòng thầm nghĩ, từ trên người Hàn Đông, y cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ của kẻ bề trên, dường như chỉ có ở trên người của ông ngoại mới thấy được, cho dù anh họ Tô Xán được ông ngoại cực kỳ xem trọng, khí thế so với người thanh niên này, cũng kém xa.

Dưới ánh mắt áp bức của Hàn Đông, Mã Bình Nguyên vốn dĩ còn có chút kiêu ngạo, vốn dĩ còn chuẩn bị không kiêu ngạo không xu nịnh nói chuyện với Hàn Đông một phen, trong lòng cũng trở nên bất an đứng ngồi không yên.

Lúc này Hàn Đông thản nhiên cười, nói:

- Ngồi đi.

- Cám ơn anh Đông.

Nghiêm Kiến Sơn vốn dĩ đến để làm cái ống chuyển lời, sau khi được thấy khí thế của Hàn Đông, thái độ trở nên rất cẩn thận. Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Kiến Sơn đừng khách khí thế, giới thiệu với em một chút, vị này là tiểu Nguyên, Nguyên Á Văn.

Nghiêm Kiến Sơn hơi nao nao, nói với Nguyên Á Văn nói:

- Xin chào.

Hàn Đông chính thức giới thiệu Nguyên Á Văn như vậy, xem ra bối cảnh của tên tiểu tử này chắc không vừa.

Nguyên Á Văn rót một cốc rượu đưa cho Nghiêm Kiến Sơn, cười nói:

- Anh Sơn, lần đầu gặp, em kính anh Sơn một ly.

Hàn Đông chính thức giới thiệu mình với người khác, điều này khiến Nguyên Á Văn trong lòng rất vui vẻ, có một cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Trên thực tế, lúc trước khi Nguyên Á Văn công tác ở văn phòng trung ương, bình thường vô cùng khiêm tốn, cũng rất ít có giao lưu với hội ăn chơi trác táng ở thủ đô. Nhưng cho dù như thế, anh ta cũng biết thủ đô chỉ có một vòng tròn, người có thể hòa nhập vào vong tròn này. Đều có bối cảnh không tầm thường.

Chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn, Nguyên Á Văn còn có chút không hiểu dụng ý của Hàn Đông.

Nghiêm Kiến Sơn khách khí cụng li với Nguyên Á Văn, một ngụm uống hết xong, cười với Hàn Đông nói:

- Anh Đông, giới thiệu với anh một chút. Vị này là Mã Bình Nguyên.

Hàn Đông gật gật đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Mã Bình Nguyên, nói:

- Mã Bình Nguyên, tôi biết anh, xe của anh bị đâm thành cái gì rồi? Còn có thể lái được không?

Dù giọng điệu của Hàn Đông hết sức bình thường, nhưng Mã Bình Nguyên nghe, quả thực như một cơn gió mạnh thổi tới, y không khỏi sợ run lên một chút. Tuy nhiên trong lòng y lập tức dâng lên một cơn phẫn nộ, lúc trước y đã quen bắt nạt người khác, bây giờ bỗng nhiên lại bị người khác đối xử như vậy, bỗng nhiên cảm thấy trong đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi, lập tức khiến y có một cảm giác thẹn quá hóa giận.

Chậm rãi thở ra một hơi, Mã Bình Nguyên từ từ hồi phục lại tâm thái của y, y nhìn Hàn Đông , nói:

- Ngại quá, chủ tịch Hàn, việc trước đây, là tôi không đúng, tôi sẽ cho anh một lời giải thích.

Nói xong, y lại nói với Nghiêm Kiến Sơn:

- Tiểu Nghiêm, phiền em làm người làm chứng.

Lập tức liền đi ra bên ngoài.

Nghiêm Kiến Sơn mặt đầy nghi hoặc, ra hiệu cho đám người Hàn Đông một chút, liền lập tức đi ra ngoài theo.

Mã Bình Nguyên trong lòng đầy phẫn nộ, vừa rồi tạ lỗi với Hàn Đông, tuy chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng khiến y cảm thấy khó chịu.

- Anh Mã, anh làm gì thế?

Nghiêm Kiến Sơn đi theo sau nghi hoặc hỏi han.

Mã Bình Nguyên lạnh lùng nói:

- Cho Hàn Đông một lời giải thích mà.

Hai người rất nhanh đi ra phía bên ngoài câu lạc bộ Vong Ưu, Mã Bình Nguyên trực tiếp đi ra trước xe của y, y mở cốp xe đằng sau ra. Từ bên trong lấy ra một cái gậy bóng chày, giơ giơ lên, nói:

- Tiểu Nghiêm, em nhìn đi nhé.

Nói rồi, cái gậy trong tay y liền đập mạnh xuống, loảng xoảng một tiếng, nện mạnh lên chiếc xe.

Nghiêm Kiến Sơn ngẩn cả người, không ngờ rằng lời giải thích mà Mã Bình Nguyên nói. Chính là giải thích như thế này.

Mã Bình Nguyên như có thù với chiếc xe BMW của y, hai tay nắm lấy chiếc gậy bóng chày, điên cuồng đập vào, từng đợt âm thanh loảng xoảng không ngừng vang lên.

Chiếc xe kia cũng phát ra từng đợt âm thanh cảnh báo.

Rất nhanh tiếng động ở đấy, liền kinh động đến bảo vệ của câu lạc bộ Vong Ưu, vài viên bảo vệ lập tức đi đến, trong tay đều quơ lên chiếc côn cảnh sát.

- Dừng tay!

- Làm cái gì hả?

Mấy tên bảo vệ giận giữ kêu lên, xông tới rất nhanh, là bảo vệ, cũng phải chịu liên lụy, nên bọn họ vừa tức giận, lại có chút lo lắng.

- Kêu cái rắm, bố mày đập xe của mình, ngại gì chúng mày hả?

Mã Bình Nguyên một bên không ngừng đập xe, một bên cười điên cuồng.

Nghiêm Kiến Sơn cũng nói:

- Ở đây không có việc của mấy người, đi hết đi.

Tự đập chính xe của mình, tình huống này, mấy người bảo vệ lần đầu tiên gặp phải, tất cả mọi người nửa tin nửa ngờ nhìn Mã Bình Nguyên và Nghiêm Kiến Sơn.

Một người bảo vệ nói vào bộ đàm mấy câu, lập tức liền đứng sang một bên.

Giờ phút này không ít người cũng bị tiếng động ở đây làm kinh động. Đều vây lại đây xem kịch vui, trong đó, có một người biết Mã Nguyên Bình, đều kinh ngạc nói:

- Đó không phải là Mã Nguyên Bình sao, anh ta lên cơn gì, đập xe của chính mình làm gì?

Khà khà, anh ta không phải rất thích chiếc xe BMW của mình sao, sao thế, bây giờ không thích nữa rồi?

Nhìn thấy không ít người vây lấy xem náo nhiệt, Mã Bình Nguyên trong lòng có chút hối hận, sớm biết vậy thì đã không dùng phương thức này để giải thích cho Hàn Đông rồi, làm như vậy rồi, rất dễ khiến mọi người đều biết hết sự tình, chính mình không phải là rất có máu mặt ở trong cái vòng tròn này.

Nhưng, sự việc đã đến nước này, xe cũng đập cho lồi lõm rồi, kính đều bị vỡ rồi, y cũng không thể bỏ giữa chừng.

- Mẹ nó, mất mặt thì mất mặt.

Mã Bình Nguyên trong lòng căm phẫn nghĩ

- Đến lúc bố mày sẽ gộp cả gốc lẫn lãi vào đòi lại.

- Bình Nguyên, anh như vậy là có chuyện gì?

Tần Phương chủ của câu lạc bộ Vong Ưu đi tới, cười dài hỏi han, cô ta cũng biết Mã Bình Nguyên là người thế nào, rất rõ ràng y không phải kẻ điên, như vậy hành động dị thường như vậy, là vì y gây với người ta, bị người ta bắt được nhược điểm.

Mã Bình Nguyên mặt trầm ngâm, dừng lại nói:

- Chị Phương, không có gì, một chút chuyện nhỏ.

Đi bên cạnh Tần Phương mỹ nữ Thẩm Dao thản nhiên nói:

- Tiểu Mã, xe của anh đang bình thường đập làm cái gì, không thích nữa thì tặng cho e đi mà.

Mã Bình Nguyên nhìn cô ta một cái, không nói gì, cái cô băng sơn mỹ nhân này tuy trong lời nói có chút châm chọc, nhưng y cũng không muốn kèn cựa với con gái.

- Tiều Nghiêm, chúng ta vào đi.

Mã Bình Nguyên mặt sanh xao nói, lập tức quay người đi vào phía trong.

Những người vây quanh nhìn thấy y đi đến, tất cả đều tự động tránh đường.

Tần Phương lắc lắc đầu nói:

- Thằng cha này, rốt cuộc là đắc tội với ai rồi?

Thẩm Dao nói:

- Chúng ta đi xem xem chẳng phải sẽ biết sao.

- Nói cũng đúng.

Lúc này Tần Phương liền cùng Thẩm Dao đi theo sau Mã Bình Nguyên và Nghiêm Kiến Sơn, thấy bọn họ đi vào một phòng riêng trên tầng hai Tần Phương liền vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ đến, hỏi han:

- Người trên lầu là ai?

Người phục vụ chính là người mà lúc trước đưa bọn Mã Nguyên Bình lên, anh ta cũng là nhân viên lâu năm, đối với những tên công tử bột sống phóng túng thường đến đây chơi anh ta cũng biết không ít, hiện giờ bà chủ hỏi đến, anh ta đương nhiên không chút che dấu:

- Bà chủ, trên tầng hai là sếp Hàn.

- Sếp Hàn?

Tần Phương sửng sốt, lập tức nói:

- Là Hàn Mạn Lương, anh ta làm sao lại cùng Mã Bình Nguyên? Bên trong còn có ai?

- Còn có hai vị thanh niên, khá lạ mặt.

Người nhân viên phục vụ rất thành thật nói.

- Được rồi, không có việc gì của cậu rồi.

Tần Phương xua tay để nhân viên phục vụ rời đi, trong lòng lại có chút nghi hoặc, Hàn Mạn Lương bình thường cũng không hung hăng như vậy, người trẻ tuổi đi cùng với anh ta lại là ai cơ chứ, cô ta tạm thời không ngờ là Hàn Đông quay lại rồi.

Thẩm Dao nói:

- Không sao, đợi chút chúng ta đi vào xem xem là được, tên Hàn Mạn Lương kia, cả ngày cũng không biết làm những cái gì.

Tần Phương khẽ cười, nhìn Thẩm Dao hơi mân mê môi, trong lòng nghĩ con bé này có oán niệm thật là sâu với Hàn Đông, đến anh họ của Hàn Đông cũng bất mãn.

- Chị Phương, chị nhìn em như thế làm gì?

Thẩm Dao trợn mắt hỏi.

Tần Phương khẽ mỉm cười nói:

- Không có gì, chị đang nghĩ không biết có phải Hàn Mạn Lương đang ở cùng Hàn Đông hay không.

Câu nói này của cô ta, đúng là sự thật trước mắt.

Mặt Thẩm Dao đỏ lên, phe phẩy cánh tay của Tần Phương nói:

- Chị Phương, chị nói cái gì cơ!

- Chị không có nói gì à!

Tần Phương vẻ mặt cười xấu xa nói.

Ngoài ra, ở phòng trên tầng hai. Mã Nguyên Bình mặt xầm xì nói:

- Chủ tịch Hàn, tiểu Nghiêm làm chứng, tôi đã cho anh một sự bàn giao rồi.

Nghiên Kiến Sơn cười khổ sở, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, Mã Bình Nguyên không chừng là vì lúc trước Hàn Đông khách khí với mình, nên trong lòng khó chịu, nhân tiện đem mình cũng liên lụy theo, có điều nếu đã liên lụy đến vụ này rồi, vậy cũng không còn có lí do để né tránh nữa.

- Anh Đông, vừa rồi anh Mã đã tự tay đập nát chiếc xe BMW của anh ấy rồi.

- Biết rồi.

Hàn Đông thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua một lượt mặt Mã Bình Nguyên, chậm rãi nói:

- Là cậu chọc tôi trước.

Mã Bình Nguyên cắn cắn môi, không nói gì, trong lòng tràn đầy sự phẫn nộ không gì sánh được.

Hàn Mạn Lương cười ha ha nói:

- Hóa ra xe của tiểu Mã cậu bị đâm rất nghiêm trọng à, ừ, ở đây có một trăm ngàn tệ, cầm đi sửa xe đi.

Nói rồi, anh ta lấy ra một tệp tiền, vứt lên trên bàn.

Mã Bình Nguyên lập tức giận đến thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, y dùng lực nắm nắm đấm, nhìn chằm chằm Hàn Đông nói:

- Không cần, không có việc gì thì tôi xin cáo từ.

Hàn Đông cười nói:

- Chuyện này coi như qua rồi.

Mã Bình Nguyên vừa nghe. Lập tức quay người đi ra ngoài, thái độ vừa rồi của Hàn Mạn Lương, đối với y mà nói quả thực là một sự sỉ nhục, khiến trong lòng y tràn đầy căm uất vô hạn, hận hai người Hàn Đông và Hàn Mạn Lương vô cùng.

Nghiêm Kiến Sơn cười khổ sở, ngồi xuống cạnh Hàn Mạn Lương, nói:

- Anh Lương, em không có chút quan hệ gì đến việc này nha.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Yên tâm, không ai trách chú, là Mã Bình Nguyên đui mù, không ngờ dám lừa bịp tống tiền người do Hàn Đông đưa đến, hổ không ra uy tưởng là mèo ốm.

Đối với anh ta, Hàn Đông sở dĩ gây chiến, chủ yếu là do Mã Bình Nguyên lừa bịp tống tiền đám người Vương Dược Minh, chứ không biết Hàn Đông có lí do khác.

Đương nhiên, Hàn Đông sẽ không đem nguyên nhân thật sự ra nói cho bất cứ người nào, vì cho dù hắn có nói ra, xem chừng cũng không có mấy người tin.

Nguyên Á Văn vẫn ngồi cạnh Hàn Đông, chứng kiến toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, trong lòng kích động đến mức tim đập thình thịch.

- Củ chuối thật, Hàn Đông quá mạnh rồi, cái gì cũng không làm, mà Mã Bình Nguyên kia sợ đến tự đập xe BMW của y, quá uy phong, quá sướng, nếu một ngày mình có thể làm được điều này, thế thì tốt quá rồi.

Điều mà Nguyên Á Văn không biết được là, Mã Bình Nguyên sở dĩ làm như vậy, nguyên cớ không chỉ bởi vì Hàn Đông. Ở mức độ lớn hơn, là bởi vì chiếc xe Hồng Kỳ đã lượn một vòng ở đồn công an kia. Dù sao Hàn lão hái gia phân lượng quá nặng, nặng đến mức Mã Bình Nguyên căn bản không dám để sự việc gây náo loạn tiếp, một khi không tốt, y thậm chí có thể thành đối tượng bị Tô gia vứt bỏ hoặc là vật hy sinh. Nên y mới lựa chọn cách này để cho Hàn Đông một công đạo.

- Á Văn, tôi kính anh một chén.

Lúc này Nghiêm Kiến Sơn cười nói.

Nguyên Á Văn nhấc chén lên. Cùng Nghiêm Kiến Sơn chạm một cái, nói:

- Anh Sơn, tôi kính anh.

Vừa xong anh ta đã từ miệng Hàn Mạn Lương biết được thân phận của Nghiêm Kiến Sơn, biết bố anh ta là thứ trưởng thường trực bộ công an, cũng là cấp bộ trưởng quan to, bởi vậy thái độ khá khiêm tốn.

- Ha ha, Á Văn anh quá khách khí rồi.

Nghiêm Kiến Sơn uống rượu, cười nói:

- Đúng rồi. Á Văn hiện giờ đang làm ở đâu.

Nguyên Á Văn, nói thẳng

- Tôi là tiểu binh do anh Đông tạo ra mà thôi.

- Ha ha, Á Văn đi cùng với anh Đông, tiền đồ tựa như gấm.

Nghiêm Kiến Sơn nói, bỗng nhiên nhớ tới Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên, mà bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên lại là Nguyên Hằng Kiện. Lập tức hiểu được vì sao Hàn Đông lại chính thức giới thiệu Nguyên Á Văn rồi. Tên tiểu tử này chắc hẳn là con của Nguyên Hằng Kiện.

Lập tức, thái độ của Nghiêm Kiến Sơn đối đãi với Nguyên Á Văn nhiệt tình hơn hẳn, anh ta nói:

- Khi nào tôi đến tỉnh Tây Xuyên làm ăn, Á Văn phải hỗ trợ nhé.

Nguyên Á Văn cười ha hả nói:

- Anh Sơn đúng là tìm đúng người rồi, tôi hiện đang làm ở cục xúc tiến đầu tư thành phố Tân Châu, phục vụ cho nhà đầu tư là công việc chính của tôi, anh Sơn nếu muốn đến đầu tư ở thành phố Tân Châu, tồi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đón.

Nghiêm Kiến Sơn ngẩn người, lập tức cười nói:

- Được thôi, có cơ hội tôi nhất định sẽ đến thành phố đầu tư.

Sau đó anh ta chuyển ra phía Hàn Đông, cười nói:

- Anh Đông khi nào thì về thành phố Tân Châu đi làm ạ? Hiện giờ anh Đông hẳn là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở nhỉ?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Tôi hiện tại là phó chủ tịch thành phố.

- Ôi, so với Hàn Đông thì em không là gì cả.

Nghiêm Kiến Sơn không khỏi cảm thán mà nói, đây là lời từ đáy lòng của anh ta, tuổi Hàn Đông chắc chắn không lớn hơn anh ta, nhưng đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở, mà còn là loại cán bộ có thực quyền, bản thân so với anh ta, quả thực là kẻ trên trời người dưới đất mà.

Hàn Đông nói:

- Mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, tốt hay xấu cũng không có quá nhiều khác biệt mà.

- Ha ha, đây là câu nói triết lý nhất mà chị được nghe gần đây.

Cửa bị đẩy ra, một giọng trong trẻo truyền vào.

Tần Phương trong tay cầm một chai rượu vang mỉm cười tiến vào.

Băng sơn mỹ nữ Thẩm Dao đi theo đằng sau, hơi bĩu bĩu môi nói:

- Chỉ là một câu nói bình thường thôi mà, sao em không nghe ra được có chút tính triết lý nào đâu.

Hàn Đông đối với thái độ của cô Thẩm Dao này có chút nghi hoặc, lẽ ra lúc trước bị hắn cự tuyệt, cũng không thể gây ra quá nhiều thương tổn cho cô ta, cô ta làm sao cứ luôn canh cánh trong lòng với hắn. Có điều Hàn Đông sẽ không nổi nóng với cô gái nhỏ này, hắn khẽ mỉm cười nói:

- Chị Phương quá khen, em chỉ là tùy tiện xúc động một chút mà thôi.

Tần Phương mỉm cười ngồi xuống, cầm trong tay chai rượu vang, miệng dịu dàng nói:

- Hàn Đông đến đây mà cũng không nói với chị tiếng nào, có phải không để chị trong lòng à.

Cô ta cũng có chút ý nũng nịu, Hàn Đông cười cười nói:

- Em biết chị Phương bận, ngại không làm phiền chị mà.

- Nói những cái này không có ý nghĩa rồi.

Tần Phương thản nhiên cười nói:

- Chị là coi em như bạn bè.

- Đúng vậy, lòng tốt không có báo đáp, có một số kẻ không có lương tâm.

Thẩm Dao ngồi một bên nói thầm.

Tần Phương cười mỉm liếc cô ta một cái:

- Ha ha, băng sơn mỹ nữ của chúng tôi, đối với Hàn Đông em có bực dọc rất lớn đây.

Thẩm Dao lập tức thẹn thùng cúi đầu. Trên mặt đỏ hồng, không có chút cảm giác lạnh lùng nào, xinh đẹp rực rỡ như bông hoa đào vậy.

Tần Phương cười cười, cầm chén rót rượu, nói:

- Hàn Đông lâu lắm rồi không đến chỗ chị, chai rượu vang này là chút tâm ý của chị.

Hàn Mạn Lương nhìn bình rượu trong tay cô, nhấn mạnh nói:

- Chị Phương đúng là rộng rãi nha, lại là chai rượu hơn hai mươi năm, hôm nay lại có lộc ăn rồi.

Tần Phương mỉm cười nói:

- Rượu thôi mà, chủ yếu là để uống, rượu có đắt nữa, so với tình cảm bạn bè, thì có là gì đâu.

Nghiêm Kiến Sơn mặt đầy hâm mộ nói:

- Chị Phương, tình cảm của chúng ta cũng rất tốt mà, sao chưa thấy chị mang bình rượu tốt thế này đến cho chúng ta uống đâu.

Tần Phương lườm anh ta một cái, lập tức làm người ta cảm thấy quyến rũ vô cùng, cô cười nói:

- Với đám bạn bè hư hỏng của cậu, chẳng phải là lãng phí một bình rượu ngon hay sao, cậu cho rằng Patos 20 năm rất nhiều sao.

Hàn Mạn Lương cười lớn, nói:

- Đúng vậy, tôi chỉ là đi cùng Hàn Đông hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy thôi.

Thẩm Dao bĩu môi, lạnh lùng nói:

- Tự mình nghĩ mình là cái thứ gì, có cái gì đặc biệt hơn người chứ.

Hàn Đông nhìn cô ta một cái, khẽ mỉm cười, cô bé này tuy xinh đẹp, giống như bạch ngọc điêu khắc. Nhưng từ bé được đã được nuông chiều. Bởi vậy tính tình không tốt chút nào.

Vô tình, Hàn Đông nghĩ đến Lữ Nhạc, không tự chủ được mà lấy Lữ Nhạc và Thẩm Dao ra so sánh với nhau, chỉ cảm thấy hai người hoàn toàn không giống nhau, Lữ Nhạc cho hắn cảm giác ấm áp như mùa xuân, còn Thẩm Dao thì lạnh giá như một khối băng. Nếu cả hai đứng chung một chỗ, để hắn lựa chọn lần nữa, hắn sẵn lòng lựa chọn Lữ Nhạc.

Thấy Hàn Đông nhìn sang, Thẩm Dao trợn mắt nhìn, cố nhướn ngực lên. Dường như một con gà mái đang kèn cựa.

Hàn Đông cười nhạt, cầm chén lên, cùng chạm ly với Tần Phương, nói:

- Cảm ơn rượu của chị Phương, thật là ngại quá.

Tần Phương nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên một chút ý cười, nói:

- Rượu này chị đặc biệt để tiếp bạn, đã là bạn bè, thì không nên chú ý này nọ.

Sau đó Tần Phương lại cùng Hàn Mạn Lương, Nghiêm Kiến Sơn chạm cốc, đến lúc đến Nguyên Á Văn, cô mỉm cười nói:

- Vị huynh đệ này có vẻ hơi lạ mặt, là lần đầu đến đây à.

Hàn Đông nói:

- Chị Phương, cậu ấy tên Nguyên Á Văn, sau này còn nhờ chị Phương chiếu cố cho cậu ấy nhiều.

- Chị Phương, em kính chị một chén.

Nguyên Á Văn nâng chén nói, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy cảm kích với Hàn Đông, anh ta cũng nhìn ra được, chị Phương này nhất định có một bối cảnh khá tốt, nếu không thì Hàn Đông cũng không khách khí với cô ta như vậy. Ngoài ra chưa nói cái khác, có thể tại Yến Kinh mở một câu lạc bộ như vậy, mà đến đây đều là những tên công tử bột. Đôi với cô ta cũng rất khách khí, có thể thấy bối cảnh của Tần Phương không bình thường.

Vì sự giới thiệu của Hàn Đông, Tần Phương đối với Nguyên Á Văn cũng rất khách khí, cô cười nói:

- Á Văn đang kinh doanh ở nơi nào?

Nghiêm Kiến Sơn cười nói:

- Chị Phương cái này trông nhầm rồi, Á Văn là người tài của anh Đông.

- Thế sao, hóa ra Á văn cũng mở rộng ở trong thể chế, đi theo Hàn Đông làm, tiền đồ không tồi.

Tần Phương cười nói.

- Chỉ sợ có người nhận nhầm đệ tử.

Thẩm Dao ở một bên lạnh lùng nói.

Tần Phương cười cười nói:

- Thẩm Dao, em không chạm li với mọi người một chén à.

- Chạm thì chạm.

Thẩm Dao chu cái miệng nhỏ lên nói, sau đó lần lượt với Hàn Mạn Lương, Nghiêm Kiến Sơn, Nguyên Á Văn uống một chén rượu, đến lượt Hàn Đông, tròng mắt hơi đảo, dịu dàng nói:

- Chóng mặt, không uống nữa.

Sau đó liền đặt chén xuống.

Hàn Mạn Lương cười ha hả, trong lòng nghĩ lại là chiêu này của cô bé, xem ra cô ta thật muốn chống đối với Hàn Đông.

Tần Phương mặt tươi tỉnh, nói:

- Thẩm Dao đối với Hàn Đông thật đặc biệt, lo cậu uống nhiều rượu.

- Không nói nữa, tôi đi xuống trước đây.

Mặt Thẩm Dao ửng hồng. Xoay người đi ra khỏi cửa.

Tần Phương lại cùng mọi người nói đôi câu, lập tức liền đi ra ngoài cùng.

- Anh Đông, người đẹp đo là ai thế không ngờ một chút thể diện của anh cũng không cho.

Nguyên Á Văn vẻ mặt gian xảo nhìn Hàn Đông hỏi.

Hàn Đông cười gượng gạo nói:

- Một cô gái mà thôi, đừng để ý cô ta.

- Ha ha, tiểu Đông, anh thấy Thẩm Dao chắc chắn là có ý với em, nếu không làm sao cứ nhằm vào em.

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói.

Nghiêm Kiến Sơn, Nguyên Á Văn cũng nhìn Hàn Đông với vẻ mặt mờ ám, bộ dạng như cười như không.

Mấy người chơi một lúc, Nghiêm Kiến Sơn liền cáo từ. Đồng thời, Hàn Đông cũng bảo Hàn Mạn Lương gọi một chiếc xe để đưa Nguyên Á Văn đến chỗ ở tại văn phòng tại thủ đô.

- Tiểu Đông, lần này Mã Bình Nguyên bị mất mặt, nó chắc chắn sẽ không phục.

Hàn Mạn Lương hút điếu thuốc nói.

Hàn Đông lạnh lùng nói:

- Không sợ nó

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Có điều tên tiểu tử này cũng là người thức thời, tự đập nát xe của nó, cũng là đủ độc.

Hàn Đông ngẩng đầu nhìn lên phía trước, ở đó một khoảng đèn xán lạn, mắt hắn hơi híp lại

- Anh Mạn Lương, sau này các anh em đều phải chú ý đến tên tiểu tử này một chút, nó không làm chuyện gì thì thôi, đụng chuyện, thì không phải khách khí.

Hàn Mạn Lương ngẩn ra, hỏi:

- Thầy bói Đông, em có phải lúc trước có xích mích gì với nó?

Hàn Đông lắc lắc đầu, trầm ngâm một lát nói:

- Em không có xích mích gì với nó, em cũng không nhằm vào nó.

- Vậy em…

Hàn Mạn Lương trong lòng đầy nghi hoặc, nhìn Hàn Đông trông về phía xa xăm, anh ta chợt cảm thấy trong lòng có chút không hiểu người anh em này, giữa hai người, dường như có một khoảng cách rất xa xôi, điều này làm trong lòng anh ta chợt cảm thấy một sự thất bại, đều là hậu nhân của lão thái gia, sao khác biệt lại lớn như vậy.

Hàn Đông quay đầu lại, nói:

- Mã Nguyên Bình chỉ là một vai diễn nhỏ, có lẽ, Tô Xán mới là đối thủ của em

Hồi tưởng lại việc trước kia, Tô Xán này quả thật là đối thủ mạnh nhất của hắn, nhưng hiện giờ hắn cảm thấy bản thân không chỉ tranh đấu với Tô Xán, mà hơn nữa đang đấu tranh với vận mệnh!

Cảm giác này, khiến ánh mắt của Hàn Đông càng xa xăm hơn, hiện giờ hắn đang bôn ba trên con đường của vận mệnh, có lẽ có một ngày Tô Xán sẽ bị hắn dẫm nát dưới chân, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà dừng bước chân.

- Tô Xán.

Hàn Mạn Lương trầm ngâm, dường như cuối cùng cũng hiểu được ý của Hàn Đông, đây có lẽ cũng là sự cạnh tranh giữa hai nhà Hàn - Tô. Hàn Đông và Tô Xán là hai nhân vật thế hệ thứ ba ưu tú nhất của hai nhà, hai người chỉ sợ tương lai nhất định sẽ trở thành đối thủ.

Nghĩ đến đó, Hàn Mạn Lương có một cảm giác sáng tỏ thông suốt, anh ta cười nói:

- Ha ha, tiểu Đông, anh tin tưởng chú, mọi người đều sẽ ủng hộ em! Đúng rồi, cái tên Nguyên Á Văn kia là thế nào, em đối xử với nó khá tốt.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Bố cậu ta là Nguyên Hằng Kiện rất có tiềm lực phát triển.

- Ồ, anh hiểu rồi, em muốn thông qua Nguyên Á văn, đem bố cậu ta gộp vào cùng.

Hàn Mạn Lương bỗng bừng tỉnh ngộ nói.

Hàn Đông cười cười nói, nâng tay lên xem đồng hồ, nói:

- Hôm nay không còn sớm nữa, anh Mạn Lương ngày mai gọi bạn của anh đến bàn chính sự đi.

- Không vấn đề gì.

Hàn Mạn Lương nói

- Tiểu Đông tối nay em đến Ngọc Tuyền Sơn ở à?

Hàn Đông lắc lắc đầu nói;

- Thời gian không còn sớm nữa, anh tìm tạm một chỗ cho em ở đi.

- Làm sao có thể tùy tiện tìm một chỗ ở cơ chứ.

Hàn Mạn Lương trong lòng vui mừng, thái độ của Hàn Đông như thế đúng là coi anh ta là anh em

- Đi thôi, anh đưa em đến một nơi, bảo đảm sẽ khiến em ở vui vẻ.

Hàn Đông nghiêm mặt nói:

- Nói trước nhé. Em không đi những chỗ tối tăm rối loạn.

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Yên tâm, anh sẽ không làm bậy đâu.

Xe đi rất nhanh trên đường, mười phút sau, liền dừng lại ở một nơi yên tĩnh.

Sau đó Hàn Mạn Lương rút điện thoại di động ra, gọi một số điện thoại nói:

- Là tôi, tôi và Hàn Đông đang ở phía dưới.

- A.

Hàn Đông nghe từ trong điện thoại truyền tới một tiếng thét chói tai, âm thanh đó có chút quen thuộc, rất nhanh trước mắt Hàn Đông liền xuất hiện một dáng người thanh nhã.

Hàn Mạn Lương cúp máy, nói:

- Bạch Vũ Giai vừa mới mua một căn hộ ở chỗ này, không có ai biết cả. Bạch Vũ Giai ngày nào cũng nhắc đến em.

Trong đầu hắn hiện lên toàn hình ảnh của Bạch Vũ Giai, người con gái điềm tĩnh dịu dàng, giống như một đóa hoa thủy tiên lặng yên nở ra, ở nơi đây lặng lẽ đợi hắn.

Đối với Bạch Vũ Giai, trong ý nghĩ của Hàn Đông, sớm đã coi cô là người thân của mình, loại cảm giác của kiếp trước xen kẽ vào nhau, khiến hắn có một tình cảm rất đặc biệt với Bạch Vũ Giai.

Cửa dưới lầu mở ra, một người bóng dáng màu trắng chạy vội ra, trong bóng đêm nhàn nhạt. Tung tăng như một con bướm.

- Hàn Đông.

Bạch Vũ Giai chạy vội tới trước mặt Hàn Đông, thở phì phò, đôi mắt sáng ngời niềm vui bất ngờ.

Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, dưới chân đi một đôi dép lê màu đỏ, bắp chân thon dài mượt mà như ngọc thạch tạo thành. Cô nhẹ nhàng đứng nơi đó. Thân hơi nghiêng về phía trước. Nếu không phải vì Hàn Mạn Lương đứng ở một bên, thì cô sớm đã nhào vào lòng Hàn Đông rồi.

- Ha ha, người đã đưa đến rồi, tôi không lên nữa.

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói,

- Tôi đi trước đây, ngày mai tiểu Đông chú dậy rồi thì gọi cho tôi.

Sau đó anh ta liền lên xe, nhanh như chớp đi ra ngoài.

- Hàn Đông.

Bạch Vũ Giai nồng nàn gọi một tiếng, mở hai tay ra, nhào vào lòng hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, mặt tựa vào trước ngực hắn.

Hàn Đông vươn hai tay, ôm chặt lấy Bạch Vũ Giai, ngửi mùi hương nhè nhẹ trên mái tóc cô, tâm hồn của hắn, cảm giác được một sự an bình trước đên nay chưa từng có.

- Chúng ta lên lầu đi.

Bạch Vũ Giai hạ giọng nói, âm thanh hơi run run chút, che dấu không được sự vui vẻ trong lòng.

Đây là biệt thự ba tầng, trang trí bên trong bày trí vô cùng ấm áp.

Bước vào phòng khách, Bạch Vũ Giai lại hét lên, nhào vào lòng hắn, đôi môi hồng liền tiến lên phía trước.

Hai người hôn thật sâu, giờ khắc này, thời gian dường như dừng lại, hai người đã quên hết xung quanh.

Hồi lâu, hai người tách ra, Bạch Vũ Giai thở gấp, mặt đỏ hồng.

- Em đi pha trà cho anh.

Bạch Vũ Giai hạ giọng nói.

Hàn Đông giữ cô lại, ôm cô ngồi xuống sô pha, dịu dàng nói:

- Không cần đâu.

Bị hắn ôm, toàn thân cô có cảm giác như nhũn ra, ngồi trên đùi hắn, trong lòng vô cùng sung sướng.

Nhìn Bạch Vũ Giai lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng hắn có chút xúc động.

- Chúng ta. Chúng ta đi vào phòng ngủ đi.

Bạch Vũ Gia bỗng nghẹ nhàng nói.

Hàn Đông trong lòng hơi động, mỉm cười, ôm cô đi vào trong phòng ngủ.

Phòng ngủ của Bạch Vũ Giai được bố trí rất ấm áp, màu hồng phấn rất đẹp. Ở bốn phía trong phòng ngủ là ánh sáng chiếc đèn, làm người ta có cảm giác đến thiên đường.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Lập tức liền đè xuống.

Trong phòng ngủ, một phòng sắc xuân, một khúc nhạc không ngừng vang vọng.

Hồi lâu, mây thu mưa dứt, bên trong phòng, chỉ có tiếng thở dốc của Bạch Vũ Giai, tràn đầy hấp dẫn không gì sánh được.

Hàn Đông ôm cô, bàn tay nhẹ nhàng trượt qua trên làn da mượt mà.

- Căn nhà này là của em à?

Hàn Đông dịu dàng nói.

- Đúng vậy, em tự để dành được một ít tiền, còn lại là công ty tạm chi lương cho một ít.

Mặt Bạch Vũ Giai đỏ hồng, hai mắt biểu lộ vẻ thỏa mãn,

- Môi trường ở đây rất yên tĩnh. Sau này, em sẽ ở đây, Hàn Đông anh muốn đến, cũng thuận tiện.

Câu nói sau, tiếng của cô rất nhỏ. Đầy thẹn thùng.

Trong lòng Hàn Đông vô cùng xúc động, đem cô ôm chặt vào lòng.

Bạch Vũ Giai vặn vặn người, tiếng thở có chút vội vã, nhẹ nhàng cọ sát lên người Hàn Đông.

Hàn Đông cười xấu xa, xoay người cưỡi lên.

Sáng ngày hôm sau, mười giờ hơn mới tỉnh dậy.

Bạch Vũ Giai giống như một bà chủ gia đình, sớm đã chuẩn bị bữa sáng cho Hàn Đông, nhìn cô mặc chiếc tạp dề màu đỏ dáng bộ bận rộn, trong lòng Hàn Đông thầm xúc động, nếu như những kẻ mê điện ảnh, mê ca nhạc mà biết thần tượng của họ vì một người con trai, tự mình làm những chuyện vụn vặt, chỉ sợ sẽ khiến bọn họ tức muốn chết.

Hình tượng của Bạch Vũ Giai trước công chúng, chính là một tiên nữ xuất trần thoát tục, cô ấy xinh như một tiên nữ, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn hạc trên chín tầng mây, tuy mới xuất hiện không bao lâu, nhưng đã có rất nhiều bài hát nổi tiếng, trở thành thần tượng trong lòng vô số người hâm mộ điện ảnh.

Hiện giờ Bạch Vũ Giai đã trở thành trụ cột trong công ty điện ảnh của Hàn Mạn Lương, tìm cô ấy để đóng phim điện ảnh, đóng quảng cáo rất nhiều, nhưng căn bản Hàn Mạn Lương đều để Bạch Vũ Giai tự làm theo những gì mình thích. Không hề bắt ép cô làm việc. Đương nhiên, Bạch Vũ Giai cũng không phải là cái gì cũng không làm, cô còn lựa chọn một số công việc tương xứng với hình tượng của mình. Như vậy không những bản thân có thu nhập, cũng có thể giúp công ty kiếm được không ít tiền.

Tuy cô cảm nhận được tình cảm của Hàn Đông dành cho mình rất chân thật nồng hậu, hơn nữa ông chủ Hàn Mạn Lương cũng vì Hàn Đông, mà đối với cô rất khách khí, nhưng Bạch Vũ Giai cũng không vì ỷ vào được sủng ai mà kiêu ngạo, việc cần làm cô cũng làm rất nghiêm túc. Trên thực tế so sánh với những đồng nghiệp khác, cuộc sống của cô cũng đã tốt rồi. Đừng thấy rất nhiều ngôi sao trước mặt công chúng thì vô cùng hào nhoáng, nhưng cuộc sống thật sự của các cô ấy, thì không hề tốt đẹp, trong mắt một số người, các cô ấy chỉ là con hát, như là đồ chơi mà thôi, có được mấy người giống Bạch Vũ Giai có thể tùy ý lựa chọn công việc cho mình.

Hàn Đông gọi điện cho Hàn Mạn Lương. Không lâu sau Hàn Mạn Lương liền lái xe đến rồi, trong ánh mắt lưu luyến của Bạch Vũ Giai, Hàn Đông lên xe của Hàn Mạn Lương. Nhìn xe đi khỏi tiểu khu, trong mắt Bạch Vũ Giai như bị một tầng sương mù bịt mắt, cô cảm thấy tức khắc thân thể như không khí vậy.

- Ha ha tiểu Đông, đêm qua không bị mệt quá chứ?

Hàn Mạn Lương vừa lái xe vừa vui cười hỏi.

Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta một cái, tức giận nói:

- Anh còn nói, Bạch Vũ Giai mua nhà anh còn tiếc tiền không bỏ ra, còn để cô ấy tự bỏ tiền tiết kiệm ra.

- Đó là hơn năm trăm ngàn à.

Hàn Mạn Lương tủi thân kêu lên một tiếng, lập tức nghiêm nghị hỏi:

- Tiểu Đông, em rốt cuộc đối với Bạch Vũ Giai là nghĩ thế nào?

Hàn Đông nhìn anh ta một cái, nói:

- Anh đừng để ý em nghĩ thế nào, dù sao anh cứ coi Bạch Vũ Giai như em dâu đi!

- Anh biết làm thế nào rồi, lúc về anh sẽ thanh toán tiền nhà cho cô ấy.

Hàn Mạn Lương cười cười.

Trong lòng anh ta vẫn có chút nghi ngờ, không biết Bạch Vũ Giai rốt cuộc là có điểm gì thu hút Hàn Đông như vậy. Có điều Hàn Đông đã nói vậy, vậy thì sau này thái độ đối với Bạch Vũ Giai phải thay đổi một chút mới được, rất rõ ràng Hàn Đông đối với cô ấy là nghiêm túc. Tuy không thể cho cô ấy một danh phận, nhưng đã thật sự coi cô ấy thành người của mình.

- Bạn của anh đã liên lạc chưa?

Hàn Đông hỏi.

- Liên lạc rồi, bây giờ anh đưa em đi đây.

Hàn Mạn Lương nói:

- Em để mấy tên thuộc hạ của em trực tiếp đến đi.

Hàn Đông gật gật đầu, đem địa chỉ mà Hàn Mạn Lương nói nói cho Tả Nhất Sơn, để bọn họ khần trương qua đó.

Rất nhanh, hai người đã đến một quán cà phê, đi vào trong phòng, bên trong có ba người ngồi, Hàn Mạn Lương giới thiệu một chút, ba người này là người của công ty quảng cáo Thiên Tác, trong số đó có một người trung niên là ông chủ công ty tên Quách Hạo Hâm, ngoài ra một nam một nữ là nhân viên của công ty.

Hiển nhiên bọn họ đều biết bối cảnh của Hàn Mạn Lương. Cho nên đối với Hàn Đông trẻ tuổi mà đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở, cũng không tỏ ra kinh ngạc cho lắm.

- Chủ tịch Hàn đúng là tuổi trẻ tài cao.

Quách Hạo Hâm xúc động nói một câu:

- Chủ tịch Hàn là người đề ra khái niệm thành phố kinh doanh, cũng là trước giờ chưa từng có, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một xu thế.

Hàn Đông cười nói:

- Đây chẳng qua chỉ là một ý tưởng sơ bộ, công việc cụ thể còn phải dựa vào những chuyên gia như các anh đó.

Không bao lâu, bọn Vương Dược Minh đã đến.

Thấy Hàn Đông, thái độ của bọn Vương Dược Minh so với lúc trước, lại có vài phần thay đổi nhỏ, trong sự tôn trọng, kèm theo vài phần kính sợ.

Tối hôm qua, Nguyên Á Văn trở về phấn khích vô cùng, thêm mắm thêm muối vào đem sự việc trải qua kể lại một hồi. Mà mọi người đã từ miệng chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô Vi Nghi Duy biết được thân phận của Mã Nguyên Bình, biết được Hàn Đông không nói một lời, dọa cho Mã Bình Nguyên phải tự đập xe BMW của mình để tạ tội. Mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc, đồng thời đối với thân phận của Hàn Đông cũng có vài phần phỏng đoán.

Chính vì như thế, khi gặp lại Hàn Đông, trong lòng bọn họ liền không kìm nổi vài phần kính sợ. Nụ cười hiền hòa và bình tĩnh của Hàn Đông. Trong mắt bọn họ cũng là sự biểu hiện hùng mạnh.

Chủ Nhiệm Văn phòng tại thủ đô Vi Nghi Duy nhìn Hàn Đông, trong lòng lại có chút kinh hãi, anh ta đã làm ở căn phòng tại thủ đô lâu như vậy, so với bọn Vương Nhược Minh, đối với sự hống hách của Mã Bình Nguyên có ấn tượng rất sâu sắc, nhưng không thể tưởng tượng được trước mặt Hàn Đông mà Mã Bình Nguyên lại như con chuột gặp mèo rất thành thật, như vậy thân phận của Hàn Đông thật sinh dộng, đây chính là một thái tử Đảng chân chính.

- Mã Bình Nguyên làm sao có thể so sánh với Hàn Đông, Hàn Đông là hậu nhân của Hàn Lão, đó mới là mạnh mẽ thật sự!

Vi Nghi Duy trong lòng cảm thán

- Lẽ nào Hàn Đông mới hơn hai mươi tuổi đã là cán bộ thực quyền phó giám đốc sở, xem ra mình phải bắt lấy cơ hội, báo cáo công tác với Hàn Đông một chút mới được.