Người Cầm Quyền

Chương 402: Châm ngòi




Hội nghị thường vụ lần này có một số quan hệ đến Hàn Đông, một cán bộ cấp Phó giám đốc như Hồng Tiến Phong được điều đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đảm nhận chức Phó trưởng ban thư ký. Chức vụ này thực ra hết sức quan trọng.

Còn Hách Nhận Quốc từ vị trí Phó bí thư huyện Vấn Giang điều đến chức Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Kế hoạch, Ủy ban kế hoạch là Ủy ban cải cách của những ngày sau, trong những ban ngành của Ủy ban nhân dân tỉnh có thể nói là xếp hàng đầu, bước này có thể nói là bước khá rắn chắc.

Còn La Lập Thanh, anh ta từ chức Chủ nhiệm văn phòng kế hoạch tỉnh bị giáng xuống làm Phó chủ tịch thành phố Vinh Châu. Đối với anh mà nói, thực hiện một bước ngoặt lớn trong con đường làm quan, con đường phía trước cũng trở nên rộng lớn hơn rất nhiều. Dù sao thân thế trong quan trường, không có kinh nghiệm cơ bản, sự phát triển về sau cũng gặp phải những hạn chế.

Ngoại trừ những người có quan hệ tốt với Hàn Đông còn có những cán bộ cấp Phó giám đốc sở như Chu Khải Kiệt, Bùi Bảo Thuận, Khương Tường Vũ, Tôn Hải Quần, ngoài ra còn có những người như Thẩm Tòng Phi, Trần Dân Tuyển, Chu Chính.

Có thể nói, Hàn Đông đến Tây Xuyên hơn hai năm rồi, không chỉ tự mình làm ra bao nhiêu chiến tích, cấp bậc cũng được thăng cao nhanh chóng, đồng thời cũng là cán bộ có những tố chất không tồi. Theo từng bước Hàn Đông không ngừng thăng cao, trong những người này trong tương lai, nhất định vẫn còn người sẽ thể hiện tài năng, đến lúc đó cũng vừa lúc để Hàn Đông sử dụng.

Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, tổng hợp những chuyện trong thời gian này, cảm thấy gặt hái được tương đối nhiều.

Gặt hái lớn nhất, ngoại trừ việc chính mình được rèn luyện ra, đó là việc thu thập được những người tài này.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết rõ, bản thân sở dĩ có nhiều thuận lợi như vậy, thứ nhất là vì thân phận đặc biệt của mình, thứ hai là do suy nghĩ trong bộ não mình. Nếu mình chỉ là một người bình thường, đừng nói đến việc phát triển tốt như vậy, lăn lộn trong quan trường sợ rằng bây giờ chỉ là một viên chức bình thường mà thôi, làm gì có cảnh tượng như ngày hôm nay.

Hiểu được điều này, Hàn Đông càng thấy trân trọng tất cả những gì của hiện tại, đồng thời trong lòng thầm quyết định, nhất định phải nỗ lực hơn nữa, tranh thủ phát triển mạnh hơn nữa, như vậy mới có thể vì gia tộc cống hiến hơn nữa khả năng của mình cho tương lai.

Ban tổ chức cán bộ trong thời gian này rất bận, lần này Tỉnh ủy điều chỉnh không ít cán bộ, những cán bộ cấp sở trở lên, đều phải nhất nhất tiến hành trò chuyện. Triệu Nhạc thân là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, các cán bộ cấp Giám đốc sở trở lên đều muốn đích thân nói chuyện, thậm chí là một số cán bộ cấp Phó giám đốc sở của những ban ngành quan trọng, cũng cần ông ta tự mình đi nói chuyện. Vì vậy thời gian này lại khá bận rộn.

Hàn Đông làm Trưởng phòng phòng cán bộ số hai, cũng không có chuyện gì, cuộc sống lại yên tĩnh trở lại.

- Lần này Hạ Kim Cường nhất định rất khó chịu với mình. Phó chủ tịch Viên Chương Thụy kia rốt cục vẫn chưa thành ủy viên thường vụ. Nhưng chuyện này mình cũng không có gì là hối hận, làm người không thể không có nguyên tắc. Nếu như Hạ Kim Cường vì chuyện này mà trong lòng khúc mắc, mình cũng không có thể nói gì hơn.

Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.

Trong lần khảo sát này, hai người có vấn đề, một người là Phó chủ tịch thành phố Tân Châu Viên Chương Thụy người mà Hạ Kim Cường đã từng chào hỏi qua, người còn lại ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Vinh Châu Trần Thế Mạc. Trong lần điều chỉnh này, Trần Thế Mạc có cảnh ngộ bị thảm nhất từ ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thành phố bị điều thẳng xuống Phòng lâm nghiệp tỉnh làm Phó trưởng phòng. Cấp bậc không thay đổi, nhưng quyền lực thực tế nhỏ đi rất nhiều, thậm chí tiền đồ phát triển tương lai cũng gặp những hạn chế nhấy định, điều này trước đây có thế nào y cũng không thể ngờ tới.

Trần Thế Mạc bây giờ, trong lòng vô cùng phẫn nộ, quả thực hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàn Đông. Đồng thời trong lòng y cũng có chút phiền muộn, nếu biết Hàn Đông có thể phát triển tới bước này, thì hồi trước y cũng không đối xử với Hàn Đông như vậy. Nếu như hồi trước tạo mối quan hệ tốt với Hàn Đông, không nói gì đến việc Hàn Đông có thể giúp đỡ y cái gì, ít nhất cũng không nhằm vào mình. Trần Thế Mạc cho rằng, lần này trong khi khảo sát sở dĩ mình xuất hiện vấn đề, chủ yếu là do Hàn Đông làm ra cái quy tắc khảo sát tỉ mỉ quái quỷ này, điều này rõ ràng là Hàn Đông muốn nhằm vào mình. Vì vậy trong lòng y có thể nói là hận Hàn Đông thấu xương, chỉ tiếc không có cách nào đối phó với Hàn Đông, nếu không y đã sớm không nể tình mà ra tay rồi.

Điều lệnh của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã nói rất rõ, yêu cầu y trong vòng 3 ngày phải đi đến Phòng lâm nghiệp báo cáo có mặt, vừa nghĩ tới mình đường đường là một ủy viên thường vụ Thành ủy, phó chủ tịch thành phố, trong nháy mắt phải đến nơi lãnh nha môn Phòng lâm nghiệp ăn không ngồi chờ, y cảm thấy rất bất mãn, trong thời gian hai ngày này vẫn chưa đi báo danh, cũng không đi làm, ngồi ngơ ngẩn trong nhà, nếu không thì đi tìm người uống rượu. Tuy nhiên bây giờ y không so được với những người có chút quyền lực như khi xưa, họ cũng không muốn cùng uống rượu với y, tìm cớ từ chối, điều này lại càng làm y buồn bực.

- Mẹ nó chứ, có một ngày, ông đây sẽ trả thù.

Trong lòng Trần Thế Mạc thầm phẫn nộ.

Qua hai ngày, Trần Thế Mạc liền đến Phòng lâm nghiệp đưa tin. Sau đó y đến chỗ Phó chủ tịch tỉnh Triệu Thụy Song báo cáo công tác, đồng thời cũng cố gắng che giấu sự căm phẫn của mình đối với Hàn Đông.

Trong lòng Triệu Thụy Song cũng vô cùng căm tức Hàn Đông, trước đây anh ta vì chuyện của Trần Thế Mạc, thường xuyên gọi điện thoại cho Hàn Đông, ai biết được Hàn Đông lại không nể tình. Nhưng anh ta cũng rất khôn ngoan, tất nhiên không thể hiện ra ngoài, anh ta an ủi Trần Thế Mạc:

- Lần này điều chỉnh chức vụ của anh, là quyết định của tỉnh ủy, anh cũng nên bình tĩnh chớ có nóng nảy, trước tiên cứ đến Phòng lâm nghiệp yên tâm làm việc, mai sau có cơ hội vẫn có thể điều chỉnh lên chức vụ khác mà. Hơn nữa, thành phố nhỏ bé này tình hình bây giờ khá phức tạp, anh nhảy ra ngoài, cũng vừa lúc ở ẩn giai đoạn náo loạn này, chỉ cần có cơ hội, tôi nhất định sẽ đề bạt anh.

- Cảm ơn Chủ tịch Triệu.

Trần Thế Mạc cảm kích nói:

- Tôi chỉ là tức với Hàn Đông mà thôi, không ngờ thể diện của Chủ tịch Triệu hắn cũng không cho, tên tiểu tử tuổi trẻ này thì…

Triệu Thụy Song khua tay nói:

- Cái này không cần nói nữa, nên làm cái gì, tất cả đều làm tốt là được rồi.

Anh ta biết Trần Thế Mạc cố ý châm ngòi ly gián, nhưng trong lòng anh ta thực sự bất mãn với Hàn Đông, nhưng thân là Phó chủ tịch tỉnh, anh ta cũng có nghe qua chuyện của Hàn Đông, không cần nói gì khác, cho dù là tỉnh Tây Xuyên, bản thân muốn động đến Hàn Đông cũng không dễ dàng gì.

- Nguyên Hằng Kiện, Phạm Đồng Huy, Triệu Nhạc, Uông Kỳ Tài, những người này đều rất coi trọng Hàn Đông, muốn động đến hắn, cũng không dễ dàng gì, mặt khác lại nghe thấy Chủ tịch Yến nói, hình như tên tiểu tử này là người của Hàn gia, nếu thật sự muốn động đến hắn, cũng phải tìm một cơ hội tốt, không thể liều lĩnh ra tay, ngẫm nghĩ Lăng Tụ Giai nói về Phó chủ tịch thường trực tỉnh, nói bị nịnh nọt, tất cả mình vẫn phải cẩn thận.

Triệu Thụy Song không phải thằng ngốc, mặc dù trong lòng anh ta rất căm hận Hàn Đông, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, cho dù lần trước gọi điện thoại về sau Hàn Đông không bán hóa đơn cho y, y cũng không có liên lạc lại với Hàn Đông nữa.

- Trưởng phòng Hàn, để tôi rót nước sôi cho anh.

Tô Vũ Lan cười cười nói với Hàn Đông.

Bây giờ mặc dù thời tiết lạnh, nhưng cô ăn mặc vẫn rất thời trang, mặc một cái áo gió màu xanh, hai cặp đùi thon dài mặc đôi tất đen, vừa nhìn qua cũng thấy vô cùng gợi cảm.

Hơn nữa trên mặt cô luôn nở nụ cười ngọt ngào quyến rũ, quả thực làm cho người ta cảm thấy trong chốc lát mùa xuân đã đến rồi vậy. Bên trong đôi mắt, giống như mặt hồ nước mùa xuân bồng bềnh bồng bềnh, thực sự có cảm giác hút hồn.

Hàn Đông gật gật đầu, trong lòng có chút kì lạ, cô gái này hai ngày nay thực sự rất ân cần, thỉnh thoảng lại đi vào giúp hắn rót nước hay làm chuyện gì đó. Chẳng lẽ cô ấy cũng muốn thăng chức hay sao?

Trong chế độ biên chế, hi vọng thăng chức cũng là chuyện tốt, nhưng Hàn Đông lại thấy cái cô Tô Vũ Lan này biểu hiện hơi quá. Hơn nữa Hàn Đông cho dù là người đề bạt, cũng cần phải xem xét về năng lực làm việc, mà không phải là xem ai nịnh bợ mình hơn.

Tuy nhiên Hàn Đông cũng không muốn gạt bỏ đi tính tích cực của người phụ nữ này, tích cực vẫn hơn tiêu cực mà. Trong cơ quan, có một số người cũng không muốn có tiền đồ rộng lớn, cả ngày đều sống trong không lý tưởng. Không cầu công lao, chỉ cần không thất bại, Hàn Đông cảm thấy những người này quả thực ăn trên ngồi trốc, với tính tình của hắn, trực tiếp thông qua khảo sát, đều đuổi hết những người này ra ngoài. Đương nhiên Hàn Đông cũng biết, nước mà trong thì sẽ không có cá, vì vậy mặc dù trong lòng nghĩ, nhưng trong công việc thực tế, cũng vẫn là rất có chừng mực.

- Hừ, đúng là đầu gỗ, uổng công mình đong đưa mắt quyến rũ bao nhiêu, không ngờ chút phản ứng cũng không có!

Hàn Đông lại cúi đầu nhìn văn kiện. Trong lòng Tô Vũ Lan vô cùng buồn bực, cô sở dĩ hết lần này đến lần khác thể hiện trước mặt Hàn Đông, chính là để cho Hàn Đông chú ý đến, cô ta rất tự tin về nhan sắc của bản thân mình, thấy rằng mặc kệ Hàn Đông đã có bạn gái hay chưa, chỉ cần mình có chút lôi kéo, Hàn Đông chắc chắn sẽ coi trọng mình.

Có điều, không ngờ qua mấy ngày cố gắng, Hàn Đông đối với dung mạo cô ấy liền làm như không thấy, điều này làm cô ấy trong lòng vô cùng tức giận, đồng thời càng quyết tâm quyến rũ Hàn Đông. Hàn Đông không những trẻ tuổi mà còn đẹp trai, quan trọng hơn cả, Hàn Đông mặc dù trẻ tuổi, nhưng đã làm cán bộ Trưởng phòng phòng tổ chức cán bộ hai của Tỉnh ủy, e rằng qua mấy năm nữa, sẽ trở thành cán bộ cấp Phó giám đốc sở, mình nếu có thể gả cho hắn, vậy thì nửa đời còn lại của mình không phải lo lắng gì nữa rồi.

- Trưởng phòng Hàn, anh còn chỉ bảo gì nữa không ạ?

Tô Vũ Lan đứng trước mặt Hàn Đông, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào quyến rũ, rồi lại cả bộ ngực, hai khối phình phình trước ngực trông cũng rất bắt mắt.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Không còn gì nữa rồi.

- Được rồi, vậy thì em ra ngoài.

Tô Vũ Lan khách sáo nói, sau đó quay người, chị ta tha thướt đi ra ngoài, bước chân quả thực giống như bước chân mèo, dáng dấp cũng tràn trề vẻ đẹp đường cong nữ tính, chỉ tiếc rằng Hàn Đông căn bản không nhìn.

Phó trưởng phòng Thôi Khánh Đổng cũng vừa lúc từ phòng làm việc đi ra. Nhìn thấy Tô Vũ Lan từ phòng làm việc của Hàn Đông đi ra. Hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ con bé lẳng lơ này lại đi câu Hàn Đông rồi.

Trong khoảng thời gian này, Thôi Khánh Đổng thật sự thấy khó chịu, hiện tại tất cả quyền lực của phòng hai cơ bản đều nằm trong tay Hàn Đông, lại được hai Phó trưởng phòng đoàn kết bên cạnh, Phó phòng thường trực như cô đã không còn có quyền lực như xưa nữa rồi.

- Hừ, tạm thời để cho anh ngang ngược vài ngày.

Trong lòng Thôi Khánh Đổng thầm nghĩ, vừa thấy thời gian cũng sắp hết giờ làm, liền đóng cửa văn phòng làm việc, lập tức xuống tầng, xuống đến tầng dưới thấy một người đàn ông chờ ở cửa, người này cô đã từng gặp qua, chính là bạn trai của Tô Vũ Lan, lúc này Thôi Khánh Đổng giật mình, con nha đầu Tô Vũ Lan này muốn quyến rũ Hàn Đông, mình chỉ cần nhẹ nhàng châm ngòi một cái, nói không chừng sẽ được hiệu quả không ngờ tới.