Người Cầm Quyền

Chương 230: Cuộc nói chuyện trên núi




Hàn Đông cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Không ngờ ở trên núi lại gặp được Nguyên Hằng Kiện, chính là một trong chín người đứng đầu Trung Hoa sau này. Thật là trùng hợp.

Căn cứ vào tính toán của Hàn Đông, trước khi Nguyên Hằng Kiện đến tỉnh Tây Xuyên làm Bí thư, là từ trung ương tiến vào các bộ và uỷ ban trung ương nào đó quá độ đã hơn một năm, sau đó mới chuyển xuống.

Vị Nguyên Hằng Kiện này cũng không phải là thành viên trong thế lực Hàn gia. Ông ta là một trong những nhân vật đứng đầu tương lai của một hệ khác.

Tuy nhiên, trong hệ của Nguyên Hằng Kiện, ít nhất cũng không đối lập với Hàn gia. Hẳn là một loại quan hệ cạnh tranh và hợp tác.

- Trông chú rất khỏe, tinh thần vẫn còn sáng láng.

Hàn Đông mỉm cười nói.

Nếu tình cờ gặp được ở đây, mình nên nắm bắt cơ hội, kết cái thiện duyên này rồi hãy nói sau.

Hiện tại, tỉnh Tây Xuyên có một Bí thư khác. Nhưng theo ấn tượng của Hàn Đông, năm 92 Nguyên Hằng Kiện mới đến Tây Xuyên. Mà hiện tại Nguyên Hằng Kiện đang ở đây. Chắc là cải trang đến trước khi tới đảm nhiệm chức vụ, cho nên cơ bản cũng không biết hắn. Hơn nữa, đối với các bộ và uỷ ban trung ương, hắn chỉ là người bình thường, cũng không có cơ hội lộ diện.

Cho nên, Hàn Đông tin rằng, Nguyên Hằng Kiện khẳng định không biết mình đã nắm được thân phận của ông ta.

Lúc này, nếu có thể giành được thiện cảm của ông ta, kết giao này đối với việc sau này tiến thêm một bước nữa, sẽ có chút lợi ích.

Trong kiếp trước, nếu có đầu sỏ như Nguyên Hằng Kiện, gia tộc của mình sẽ không rơi vào kết cục thê lương như vậy.

Tuy rằng hiện tại Hàn Đông cũng không nói chuyện nhiều với Nguyên Hằng Kiện, nhưng để ông ta có ấn tượng tốt về mình, sau này cũng có thể chậm rãi phát triển.

Mà sau này, Hàn Đông thật sự còn muốn chạy đến tầng có quyền lực cao nhất của nước Trung Hoa, như vậy không chỉ cần sự ủng hộ to lớn của Hàn gia, cũng cần sự tán thành của các phương diện khác mới được. Nguyên Hằng Kiện chính là đầu tư lâu dài tốt nhất.

Nghe Hàn Đông khen ngợi như vậy, Nguyên Hằng Kiện mỉm cười, lắc đầu nói:

- Cũng không khỏe. Trước kia, tôi đi một hơi lên, cũng chưa đến một giờ. Hôm nay phải tốn hơn hai giờ.

Khi nói chuyện, ông ta đi vài bước về phía Hàn Đông, vung hai tay làm động tác ngực.

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Trông người chú rắn chắc như vậy, nhất định là thường xuyên rèn luyện. Cháu cảm thấy hiện tại mọi người thường bận rộn làm việc, rèn luyện cũng qua loa, thân thể cũng càng ngày càng kém.

Tình cờ gặp mặt như vậy, Hàn Đông cũng không tiện tùy tiện lại gần. Gặp dịp lại nói tiếp một chút về đề tài trước đó.

Nguyên Hằng Kiện vung cánh tay một cách tùy ý, cười nói:

- Đúng vậy, hiện tại tất cả mọi người khá bận rộn. Có vài người bận thật. Có vài người là giả vờ bận rộn. Còn có một vài người chỉ bận vớ vẩn.

Hàn Đông cười ha ha, nói:

- Chú nói chuyện thật thú vị. Vậy còn chú thì sao? Chú đang tranh thủ lúc rảnh rỗi sao?

Nguyên Hằng Kiện liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, nói:

- Cậu trẻ tuổi này thật thú vị. Chú à, đúng là đang tranh thủ nửa ngày nhàn đây. Nghe giọng nói của cháu, dường như không phải người địa phương này. Cháu đến du sơn ngoạn thủy sao?

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Chú, cháu cũng giống chú thôi, tranh thủ lúc rảnh rỗi dẫn theo em họ đến xem núi Thanh Thành nổi tiếng trong thiên hạ. Tuy nhiên so với chú, bận rộn của cháu chỉ có thể xem như là bận rộn nhỏ.

- Hả, còn có thể chia ra làm bận lớn bận nhỏ hay sao?

Nguyên Hằng Kiện dần dần cảm thấy hứng thú, cũng đi tới ngồi trên tảng đá lớn.

- Vậy cháu nói cho chú nghe một chút đi. Thế nào là bận lớn, thế nào là vội nhỏ?

Trong lòng Tiêu Bối Bối cảm thấy rất kỳ quái. Vì sao Hàn Đông lại dây dưa với người đàn ông này. Tuy nhiên cô rất thông minh. Cô biết Hàn Đông làm như vậy khẳng định là có thâm ý. Cô lấy từ trong ba lô ra một chai nước khoáng đưa cho Nguyên Hằng Kiện, dịu dàng nói:

- Chú, chú uống nước đi!

- Cô bé, cám ơn cháu.

Nguyên Hằng Kiện cười nhận lấy chai nước. Ông ta mở ra, uống một hớp lớn, sau đó mỉm cười nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông thấy cuối cùng Nguyên Hằng Kiện đã bị mình thu hút, trong lòng vô cùng cao hứng, mỉm cười nói:

- Thật ra cũng không có gì. Chỉ vì cháu thấy chú khí độ bất phàm, nhất định là người thành công, có sự nghiệp lớn. Cho nên cái bận của chú, nhất định là bận lớn. Cháu à, tuy rằng sự nghiệp miễn cưỡng xem như cất bước, nhưng so sánh với chú, tất nhiên chỉ có thể xem như bận rộn nhỏ.

- Ha ha ha người bạn nhỏ này nói thật thú vị.

Nguyên Hằng Kiện vui vẻ mỉm cười. Ông ta đã được bổ nhiệm làm Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên. Ngày mùng 3 tháng tám, ông ta sẽ tới nhậm chức. Lần này đến đây, coi như là đến trước để quan sát. Không thể tưởng tượng được lại gặp được người trẻ tuổi thú vị như vậy ở trong này.

Tuy rằng Hàn Đông trẻ tuổi, nhưng khí độ cũng bất phàm. Hắn ngồi ở đó, chậm rãi nói, mang theo một vẻ tự tin mãnh liệt.

Hơn nữa Nguyên Hằng Kiện có thể cảm giác được trong đôi mắt Hàn Đông lộ ra vẻ chân thành. Rõ ràng, những lời hắn nói đều từ tim từ phổi. Bởi vậy, ông ta không nhịn được gọi hắn là người bạn nhỏ.

Nghe Nguyên Hằng Kiện gọi như vậy, trong lòng Hàn Đông vô cùng cao hứng, mỉm cười nói:

- Chú, cháu nói vậy có đúng không?

- Ha hả, cũng đúng, mà cũng không đúng.

Nguyên Hằng Kiện cười nói.

- Đúng rồi người bạn nhỏ, cháu nói sự nghiệp của cháu vừa mới cất bước. Vậy cháu có thể nói rõ một chút hay không? Cháu làm ngành gì? Tương lai chuẩn bị thế nào rồi?

Đương nhiên Hàn Đông sẵn lòng nói cho ông ta biết. Hắn mỉm cười, nói:

- Thật ra cũng không tính là sự nghiệp gì lớn. Cháu là nhân viên công vụ của Ủy ban nhân dân, làm việc, cũng là vì nhân dân phục vụ thôi.

Thư ký của Nguyên Hằng Kiện nghe Hàn Đông nói xong, thoáng nhịn cười, nghĩ thầm cậu nhóc này thật sự quá khoác lác. Nếu cho hắn biết trước mắt hắn là một vị Bí thư Tỉnh ủy, chắc hắn đã không dám khoác lác như vậy.

Nhưng, Nguyên Hằng Kiện nghe Hàn Đông nói xong, cũng cảm thấy hứng thú hơn.

Hôm nay, ông ta đi lên núi, chỉ nghĩ đi cho khuây khỏa, chuẩn bị chỉnh đốn lại tinh thần sau đó tiến vào công tác. Ông ta không thể tưởng tượng được lại gặp một thiếu niên thú vị như vậy. Hơn nữa không ngờ vẫn có thể gặp người trong thể chế. Như vậy càng thú vị hơn.

- Ha hả, vì nhân dân phục vụ. Không tồi à. Cháu có tinh thần như vậy là rất đáng quý. Xem ra, chắc cháu làm cũng không tồi nhỉ? Có tới cấp Phó phòng không?

Theo Nguyên Hằng Kiện thấy, Hàn Đông trẻ tuổi như vậy, đoán cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi, có thể làm đến cấp Phó phòng, vậy đã không tệ rồi.

Tiêu Bối Bối cười ha hả nói:

- Chú à, chắc chú không đoán được đâu?

- Ồ.

Nguyên Hằng Kiện tươi cười nhìn về phía Tiêu Bối Bối.

- Nói như vậy, anh họ cháu đã tới cấp Phó phòng? Không tệ nhỉ!

Tiêu Bối Bối xinh đẹp, động lòng người, cho nên cho dù là Nguyên Hằng Kiện cũng vui vẻ hòa nhã với cô.

- Chú, anh Đông làm cấp Phó cục rồi ạ.

Tiêu Bối Bối mỉm cười nói.

Cô ở một bên nghe Hàn Đông nói chuyện với Nguyên Hằng Kiện một hồi, cô đã dần dần hiểu ra một chút. Bởi vậy lúc này cô liền đứng ra giúp một chút. Dù sao cô nói ra cũng tốt hơn là Hàn Đông tự mình nói.

- Cấp Phó cục?

Nguyên Hằng Kiện kinh ngạc nhìn về phía Hàn Đông.

Mà sắc mặt thư ký của ông ta, cũng có phần khiếp sợ.

Trẻ tuổi như vậy đã làm cấp Phó cục, chẳng lẽ là ngành nào ở các bộ và uỷ ban trung ương sao. Ngay cả ở các bộ và uỷ ban trung ương, người trẻ tuổi như vậy làm cấp Phó cục cũng rất ít.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Ha hả, đều là nhờ vận khí tốt mà thôi. Cháu cảm thấy làm việc ở ban ngành Ủy ban nhân dân, không phải ở chỗ cấp bậc chức vị cao bao nhiêu. Quan trọng nhất làm được nhiều chuyện!

Hai người lại càng giật mình. Hàn Đông nói câu này rất có ý tứ hàm xúc. Không quan trọng ở chức vị cấp bậc, quan trọng là làm được nhiều chuyện. Nghe ra, giống như có chút giả dối, nhưng cẩn thận ngẫm lại, không ngờ lại có yếu tố làm quan sâu sắc tới vậy.

- Nói rất hay!

Nguyên Hằng Kiện vỗ tay cảm thán nói.

- Đúng rồi, chú họ Nguyên. Còn chưa biết đại danh của người bạn nhỏ!

Tiêu Bối Bối giành nói:

- Chú Nguyên, anh cháu tên Hàn Đông. Cháu tên là Tiêu Bối Bối.

- Hàn Đông.

Trong lòng Nguyên Hằng Kiện chợt chấn động. Sự kinh ngạc thoáng lộ ra trong mắt rồi biến mất. Ông ta lập tức vui vẻ cười nói:

- Hàn Đông. Cái tên này rất hay. Đúng rồi, người bạn nhỏ. Chúng ta nói tiếp một chút về điều cháu vừa nói. Cháu cho rằng làm quan không quan trọng ở cấp bậc, quan chức, mà nên làm chuyện gì?

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Chú Nguyên. Cháu nói có gì không đúng, mong chú chỉ ra chỗ sai. Cháu cho rằng, cấp bậc, quan chức, là bởi vì anh làm chuyện gì, nhân dân, lãnh đạo cấp trên đều nhìn thấy, và đặt vào anh một loại kỳ vọng và trách nhiệm. Cho nên, giống như huyện Phú Nghĩa của con , chúng ta không nên nhìn xem cuối cùng mình có cấp bậc gì, làm được tới chức quan nào, mà nên xem cuối cùng mình làm được những chuyện gì có ích cho nhân dân. Thật ra cấp bậc và quan chức chỉ là thứ yếu, chỉ cần mình làm tốt là được.

Nguyên Hằng Kiện xoa tay một chút, nói:

- Ừ, hiện tại có rất nhiều người còn đang lẫn lộn đầu đuôi đối với điều cháu nói. Không biết làm việc cho tốt, mà cả ngày luồn cúi, một lòng nghĩ muốn cấp bậc cao hơn, quan chức cao hơn. Trình độ tư tưởng cũng kém hơn nhiều so với người bạn nhỏ như cháu.

Hàn Đông nắm hai tay vào nhau nói:

- Cháu cũng chỉ là suy nghĩ linh tinh, cũng không biết có đúng hay không.

Nguyên Hằng Kiện lại cười nói:

- Đương nhiên là rất đúng. Chỉ cần cháu nghĩ như vậy, con đường làm quan trong tương lai khẳng định càng lúc càng lớn. Dù sao, quốc gia và nhân dân, đều cần cán bộ biết làm việc thật sự.

Thấy Nguyên Hằng Kiện và Hàn Đông nói chuyện hợp ý nhau như vậy, thư ký của ông ta rất tự giác đứng ở một bên, từ đầu đến cuối khuôn mặt luôn tươi cười. Tuy nhiên, trong lòng anh ta, đã chú ý tới Hàn Đông. Người thanh niên này không đơn giản. Mặc kệ hắn là khoác lác hay nói thật, có thể khiến lãnh đạo tán thưởng, cười thoải mái như vậy, cũng không đơn giản rồi.

Nguyên Hằng Kiện là một người không hay nói cười, làm việc trầm ổn quyết đoán. Cho dù cảm thấy hài lòng một người nào đó, bình thường cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy.

Hàn Đông vừa nhìn đồng hồ, đã mười một giờ ba mươi. Hắn cười nói:

- Chú Nguyên, nói chuyện với chú thật thú vị ăn ý. Nếu không chúng ta tìm một chỗ, cháu mời chú ăn cơm. Ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Tiêu Bối Bối dịu dàng nói:

- Cháu thấy trên hướng dẫn du lịch có nói, trên đỉnh núi có một nhà ăn, có đồ ăn chay rất đặc sắc. Nếu không, chúng ta đi nếm thử một chút.

Nguyên Hằng Kiện đứng lên nói:

- Được, người bạn nhỏ mời khách, chú không khách khí.

Lúc này, mấy người liền thấy nhà ăn thấp thoáng phía sau rặng cây. Nhà ăn này được làm toàn bằng gỗ. Trong phòng, từ cái bàn, đồ dùng, dụng cụ đều làm bằng gỗ, có vẻ vô cùng bảo vệ môi trường. Thật ra, món ăn ơ đây cũng rất đơn giản. Chỉ là một vài món điểm tâm đặc sắc. Chắc cũng vì người đi lên núi chỉ ăn một chút để lót dạ rồi đi.

Tìm một góc yên tĩnh, ăn mấy miếng điểm tâm, Nguyên Hằng Kiện lại nói:

- Cậu nói tiếp về chuyện cậu làm đi. Chú cảm thấy hứng thú.

Trong lòng Hàn Đông cười thầm. Chính vì muốn chú cảm thấy hứng thú, bằng không tôi nói nhiều như vậy làm gì.

Lúc này, Hàn Đông nói qua một chút về những chuyện mình đã trải qua, sau đó cố ý nhắc tới hai việc hiện tại đang làm. Hắn lập tức cảm thán nói:

- Không dấu gì chú, tuy cháu là Phó chủ tịch huyện, nhưng cảm thấy số tiền này thực sự một chút cũng không đủ dùng. Thật hận không thể biến ra thêm chút tiền.

Nguyên Hằng Kiện cười ha ha, nói:

- Hiện tại, cháu cảm giác tiền không đủ dùng, thì cháu nên suy nghĩ biện pháp để trong huyện các cháu biến ra càng nhiều tiền. Nghe cháu nói nhiều như vậy, chú thật hy vọng có thời gian tới huyện Phú Nghĩa một chuyến.

Hàn Đông nói ngay:

- Nếu cuối tuần, chú có thời gian đi du lịch, cháu có thể làm người dẫn đường cho chú. Tuy rằng huyện Phú Nghĩa có cơ sở kinh tế không tốt lắm, nhưng có vài địa phương vẫn khá thú vị. Chỗ chúng cháu có núi Thanh Sơn, có cá sông ở thị trấn Triệu Hoa. Mặt khác, huyện Vinh Quang còn có tượng phật lớn thứ hai ở Trung Hoa. Dù sao đi nữa, mọi thứ ăn, chơi đều không thiếu. Cam đoan sẽ khiến chú chơi vui vẻ.

Trong giọng nói, Hàn Đông dùng chút tâm tư, cố ý nói Nguyên Hằng Kiện nếu đi vào cuối tuần, mình sẽ dẫn ông ta đi. Như vậy đã biểu hiện được sự nhiệt tình của bản thân, đồng thời lại nói cho ông ta biết, thời gian đi làm, mình bề bộn nhiều việc, cũng sẽ không tùy ý bỏ bê công việc, thể hiện tính nguyên tắc nhất định.

Nghe Hàn Đông nói xong, Nguyên Hằng Kiện mỉm cười, nói:

- Ừ, nếu có thời gian, nhất định đi một chuyến. Vừa rồi nghe cháu nói những chuyện cháu đã làm, Chú cảm thấy cũng không tồi. Vậy cháu cảm thấy, nếu đứng ở góc độ tỉnh Tây Xuyên, vậy làm thế nào mới là làm chuyện đại sự vậy?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Cái này cũng không phải là việc cháu nên nghĩ. Ở tỉnh có nhiều lãnh đạo như vậy, khẳng định có thể dễ dàng nghĩ ra phương pháp.

Đồng thời, trong lòng Hàn Đông âm thầm buồn cười. Nguyên Hằng Kiện, không phải còn chưa nhậm chức sao? Chưa gì đã mượn chuyện tỉnh Tây Xuyên để kiểm tra mình!

Đối với sự thận trọng của Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện cũng rất hài lòng. Loại tố chất này, người bình thường cũng không thể có sẵn. Đặc biệt là người trẻ tuổi giống Hàn Đông đã đi tới vị trí lãnh đạo của một huyện, chắc chẳn cũng đã không nhịn được muốn thể hiện phẩm chất đứng đầu đối với toàn tỉnh. Nhưng nói vài lời ba hoa khoác lác, bất luận là nói đúng hay nói sai, vẫn luôn khiến người ta có một cảm giác lỗ mảng.

- Không có việc gì, cháu cứ nói một chút. Dù sao đi nữa cũng chỉ là nói chuyện phiếm thôi.

Nguyên Hằng Kiện cố gặng hỏi.

Hàn Đông gật đầu, cười nói:

- Vậy cháu nói một chút, chú cũng đừng chê cười. Theo ý cháu, tỉnh Tây Xuyên muốn làm kinh tế, có thể suy nghĩ về mấy phương diện này. Thứ nhất là lợi dụng hết cảnh quan thiên nhiên phong phú tuyệt đẹp của Tây Xuyên, mạnh mẽ phát triển du lịch; hai là đây chính là trung tâm, nên chuẩn bị cho tốt về mặt giao thông, tranh thủ đường cao tốc có thể nối thẳng tới các thành phố khác. Đây cũng quan hệ mật thiết tới khách du lịch; thứ ba, giải quyết được vấn đề quá nhiều sức lao động mới vào nghề còn chưa có việc làm, đặc biệt nông dân. Nếu chỉ dựa vào làm ruộng, rất khó có thể làm giàu. Nếu như vậy, sao không do Ủy ban nhân dân ra mặt, tổ chức dịch vụ lao động mở ra ngoài làm công, dứt khoát biến dịch vụ lao động mở của Tây Xuyên thành một thương hiệu cũng tốt.

Nguyên Hằng Kiện cười ha hả, nói:

- Ừ, ba điểm này của cháu đều liên quan tới chuyện đại sự bây giờ.

Hàn Đông nói:

- Cháu cũng chỉ tùy tiện nói một chút. Dù sao cũng là tình huống của toàn tỉnh, cũng không thể giống với tình hình của một huyện.

- Ha hả, không sai đâu. Cháu nhắc tới ba điểm này, cũng khá thích hợp với tình hình ở tỉnh Tây Xuyên.

Nguyên Hằng Kiện cười tủm tỉm nói.

Trong khoảng thời gian này, ông ta vẫn đang suy tư sau khi nhậm chức, về sau nên làm thế nào để mở ra cục diện. Trong suy nghĩ đến phát triển kinh tế của ông ta, có hai điều đầu mà Hàn Đông đã nói. Về phần điều thứ ba, vấn đề dịch vụ lao động mở, ông ta cũng cảm thấy không ngờ. Nghe Hàn Đông nói như vậy, dường như cũng rất có đạo lý. Bởi vậy trong lòng ông ta vô cùng vui sướng.