Có một hôm ta dậy muộn, gọi mấy tiếng mà không thấy bóng dáng hắn đâu. Đang lúc băn khoăn, ta chợt nghe tiếng sáo vô cùng êm ái vang lên.
Ta men theo tiếng sáo du dương mà bước ra sân.
Dưới gốc cây hoa quế, một thân bạch y đang phiêu dật như tiên, công tử thổi sáo bên cạnh, bóng cây lay động như hòa cùng giai điệu.
Ta đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh yên bình này. Đợi khi hắn thổi xong một khúc, cất sáo đi rồi đến bên ta.
A Uy khi thổi sáo trông như người trong tiên giới, nhưng lúc này hắn lại mang theo nụ cười ôn nhu ta quen thuộc. Hắn nói với ta rằng, sau này nếu ta không tìm thấy hắn, thì hắn sẽ thổi sáo để ta biết nơi hắn đang ở.
Ta gật đầu đồng ý, sau đó ngượng ngùng kéo kéo tay áo hắn: "Ta muốn ăn bánh nếp hoa quế."
Ta rất thích đồ ngọt, mà tài làm bánh nếp hoa quế của A Uy lại vô cùng khéo léo, điều này khiến ta vô cùng hài lòng.
"Chíp chíp chíp!!!"
Đang vui vẻ thì bỗng nghe tiếng chim chóc vang lên chói tai trên đầu. Ngẩng lên nhìn, thì ra là bồ câu đưa thư của sư phụ bay đến. Thân hình nhỏ bé của nó đang kéo theo ba ống thư lớn, thời buổi này thật khổ, ngay cả bồ câu cũng phải kiêm thêm mấy việc cùng một lúc.
Sư phụ không bao giờ gửi thư nếu không có việc gấp, thư đến chắc chắn là muốn ta đi giết người. Nhưng hiện tại A Uy đang ở đây, ta làm sao có thể lấy thư trước mặt hắn? Vì vậy ta lờ đi tiếng kêu của bồ câu, lén lấy vài hạt đậu rang trong túi ra b.ắ.n nó, mong nó bay đi.
Ta b.ắ.n nó mấy cái, làm nó tức giận bay đi. Nhưng khi ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì nó lại quay lại, ngậm theo một viên đá nhỏ rồi ném vào ta. Ta dễ dàng né được chiêu trò này, nhưng chưa kịp đắc ý thì nó đã thả một bãi phân lớn xuống đầu ta!
Ta vội vã né tránh, bị ghê tởm đến nỗi không còn tâm trạng nào nữa, đành phải ra sân sau lấy thư đọc. Con bồ câu vẫn chưa hết giận, hung hăng mổ ta mấy cái nữa, ta vội vàng cầu xin tha thứ, nó mới thong thả bay đi.
Thư của sư phụ vẫn như thường lệ, rất ngắn gọn ở mặt trước: "Đến kinh thành giết một người."
Ta thở dài, lật qua mặt sau, quả nhiên là một đoạn giải thích dài: "Chính là người ta từng nói với con, Trầm Thời Vi. Ta đã nhờ người lấy được bức họa của tên khốn đó. Con xem hắn có phải kẻ tự luyến không, lại đem chân dung của mình treo ở Thính Phong Các, phải bỏ ra hai trăm lượng bạc mới được xem! Chờ khi hắn rơi vào tay ta, nhất định ta sẽ lột da hắn để giải hận!"
Lại là một phi vụ lớn, chỉ việc đi đến kinh thành thôi cũng đã mất khá nhiều thời gian. Hơn nữa, họ Trầm này... Trong lòng ta thầm nghĩ, nếu hắn họ Trầm, lại sống ở kinh thành, chắc chắn là người của Trấn Nam Vương phủ rồi.
Khó giết, cực kỳ khó giết.
Lá thư thứ hai viết: "Họ Trầm khó giết, vi sư sẽ sớm đến gặp con, giúp con một tay."
Mặt sau viết thêm: "Có thể là bảy ngày, cũng có thể là mười ngày. Tóm lại, vi sư sẽ đến trong thời gian sớm nhất. Nếu không lạc đường."
Vậy nên... chuyện này không thể viết hết trên một tờ giấy sao, nhất định phải buộc ba ống thư để bồ câu phải bay mệt như thế à?
Lá thư thứ ba là một bức họa, hẳn là chân dung của Trầm Thời Vi.
Ta vừa mở bức họa ra, A Uy đã bước vào, ta giật nảy mình, suýt nữa vò nát bức họa nhét vào miệng để tiêu hủy chứng cứ.
A Uy không nhận ra sự bất thường của ta, như thường lệ, hắn ngồi vào bàn viết chữ.
Vì mục tiêu của chúng ta, ta thường xuyên thúc giục hắn đọc sách viết chữ, thông thường thì hắn ngồi trước án viết miệt mài, còn ta thì ngồi bên cạnh... bóc hạt dưa.
Chẳng bao lâu sau, A Uy liền vẫy tay gọi ta.
Ta bước đến, chỉ thấy trên tờ giấy trắng đặt dưới trấn giấy không phải là chữ, mà là một đôi uyên ương.
A Uy có chút ngượng ngùng vuốt thẳng tờ giấy, ngước lên nhìn ta, nói: "Ta và nương tử cùng viết chữ, được không?"
Ta gật đầu.
A Uy thấy ta đồng ý, liền bước ra sau lưng ta, vòng tay ôm lấy ta, đưa bút vào tay ta, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Tay hắn rất lớn, khô ráo và ấm áp, dễ dàng bao bọc lấy tay ta, khiến nét bút trên giấy trơn tru, không hề có chút ngưng trệ.
Hắn tựa cằm lên vai ta, hơi thở rất gần, làm tai ta nóng bừng lên, ta lén hít một hơi.
Khi ta còn đang mải mê suy nghĩ, A Uy đã viết xong hai câu.
“Nguyện lòng này chỉ thuộc về một người, cùng sống trọn đời không chia lìa.”
Lòng ta chợt ấm áp.
Mới làm phu thê vài tháng, A Uy đã nghĩ đến tương lai xa như vậy, muốn cùng ta sống đến bạc đầu.
Hắn đúng là một nam nhân si tình.