Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn

Chương 20




Do thời gian chạy nạn chưa lâu, những người tị nạn này vẫn chưa gầy guộc lắm, nhưng tinh thần lại không thể giấu được, khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy hoảng hốt, nghe thấy chút động tĩnh liền co đầu rụt cổ, không dám đối diện với ánh mắt người khác.

Ta không khỏi siết c.h.ặ.t t.a.y Trầm Thời Vi.

"Những ngày qua triều đình đã cử người đến quản lý cứu trợ, chỉ là số người quá đông, vật tư lại thiếu thốn tạm thời, nàng đừng lo lắng." Trầm Thời Vi giải thích với ta một câu, định nói tiếp thì bị ai đó cắt ngang.

"Thời Vi, ngươi xin nghỉ hai ngày, rốt cuộc cũng chịu đến rồi?"

Giọng người kia trong trẻo, ngữ khí hào sảng. Ta nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy người ấy mặc trường bào màu lam nhạt, thắt lưng cẩn ngọc đen, trông rất đứng đắn. Nhưng câu tiếp theo lại khiến hắn lập tức trở nên phóng túng:

"Ồ, bảo bối mà ngươi giấu kỹ, giờ cũng chịu lộ diện rồi sao?"

Trầm Thời Vi khẽ ho một tiếng, ánh mắt cảnh cáo nhìn người đó, rồi quay sang nói với ta:

"Nương tử, đây là Tam Hoàng tử Lý Thành Lãng."

Ta cúi đầu thi lễ, trong lòng có chút ngượng ngùng.

Vị Tam Hoàng tử này ta từng gặp qua, vài năm trước, khi ta ám sát một tham quan ở Giang Nam, hắn cũng có mặt tại hiện trường.

Trùng hợp khi đó ta đụng độ với một nhóm người khác đến ám sát Tam Hoàng tử. Cả hai nhóm đều kinh ngạc, tưởng rằng gặp phải đối thủ cạnh tranh, mãi đến khi ta giết chết tên tham quan kia, bọn họ mới nhận ra, định giết luôn ta. 

Khi ấy, để thoát thân, ta còn thay Tam Hoàng tử đỡ vài mũi tên ám khí.

Chỉ là lúc đó ta che mặt bằng một dải lụa đen, chỉ lộ ra đôi mắt, theo lý thì không thể nhận ra ta.

Hai người bàn bạc về tình hình hiện tại, Tam Hoàng tử nói:

"Giờ đây quân phản loạn của An Vương đang tiến về phía nam, thủ hạ của ta phát hiện hắn còn cấu kết với đám giặc cướp bóc ở vùng Giang Châu. Ban đầu chúng ta tưởng chỉ là dân lưu vong nổi loạn, nhưng gần đây lại phát hiện bọn chúng hành sự có tổ chức, còn đang tập trung kéo về kinh thành. Thám tử phát hiện thủ lĩnh của bọn chúng là một người tên Tống Minh, có qua lại thư từ với An Vương. Kẻ này rất gian xảo, dường như đã phát giác ra sự theo dõi của chúng ta, gần đây đã biến mất không tung tích.

"Bọn cướp này tuy không phải quân đội chính quy, nhưng chúng quen thuộc địa hình, lại ẩn náu trong dân chúng, hành sự không từ thủ đoạn. Nếu để chúng tụ họp thành thế lực lớn, cũng là một vấn đề nan giải.

"Như vậy, cuộc phản loạn của An Vương hiện có hai mối hiểm họa..."

Ta lặng lẽ giơ tay: "Người các ngài nói đến là Tống Minh, có phải là kẻ cao sáu thước, mình dài chân ngắn, trên trán có một nốt ruồi lớn?"

Tam Hoàng tử kinh ngạc: "Sao ngươi biết được?"

Ừm... Ta biết được điều đó, dĩ nhiên là do trên đường đến kinh thành đã giết hắn mới biết.

Ta và sư phụ cùng ra tay, những vết thương trên người ta cũng là do lần đó mà lưu lại.

Có điều, chúng ta không hề biết thân phận của hắn, chỉ thấy hắn ức h.i.ế.p nam nữ trong một thôn làng, khó mà chịu được, nên đã ra tay trừ khử.

Tam Hoàng tử trầm ngâm: "Vậy thì, cuộc phản loạn của An Vương hiện tại lại có thêm một vấn đề nữa..."

Trầm Thời Vi cùng Tam Hoàng tử nói thêm vài câu, hắn bảo ta ở lại đây, còn hắn thì tự mình đi tìm người phụ trách cứu trợ để hiểu rõ tình hình.

Vừa khi hắn rời đi, Tam Hoàng tử cười, chắp tay nói với ta: "Vài năm không gặp, bổn vương vẫn chưa cảm tạ cô nương vì ơn cứu mạng lần trước."

Ta tưởng rằng chuyện vừa rồi sẽ bị hắn quên lãng, không ngờ hắn vẫn nhớ, đành cười đáp:

"Điện hạ không cần khách khí."

Sau đó ta nghi hoặc hỏi: "Điện hạ làm sao nhận ra ta?"

Ánh mắt Tam Hoàng tử mang theo ý cười: "Tiếng tăm của cô nương và sư phụ trên giang hồ cũng chẳng phải nhỏ. Nếu ta nói rằng hành tung của Dương Thân hôm ấy là do ta tiết lộ, cô nương có tin không?"

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, cố phân biệt thật giả trong lời nói của hắn. "Cố tình đưa một mệnh quan triều đình cho ta giết sao?"

"Đương nhiên là vì hắn đáng chết."

Tam Hoàng tử thu lại nụ cười, đứng chắp tay: "Giang Nam lắm kẻ giàu có, hắn cấu kết với phú thương, ngăn cản luật pháp triều đình thi hành, lại còn tham ô ngân lượng cứu trợ của triều đình, khiến lê dân bách tính khổ sở, trời đất không dung."

Ta hiểu ra: "Chẳng trách lần đó ta dễ dàng thoát khỏi sự truy bắt, sau đó vị quan kế nhiệm là Cố đại nhân mà dân chúng hết lời ca ngợi, cũng nghe nói là do ngài tiến cử lên Thánh thượng."

Tam Hoàng tử gật đầu: "Những chuyện trong triều đình, nếu không do ta sắp đặt, bách tính làm sao biết được? Nước có thể nâng thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền, lòng dân hướng về đâu, quốc gia mới có thể vững bền lâu dài."