May mắn là, dù không thể nói, A Uy lại viết chữ rất đẹp. Hắn giúp người dân viết câu đối, thiếp mời, nuôi thêm vài con gà, bán trứng kiếm sống, cũng có thể tạm sống qua ngày.
Ba năm qua, nhờ vào vẻ ngoài điển trai, A Uy luôn là tâm điểm của trấn Kiều. Các cô nương thường xuyên kéo nhau đến xem hắn viết chữ. Có người thậm chí còn đòi từ hôn chỉ vì muốn lấy hắn, nói rằng đời này sẽ chẳng bao giờ gặp được nam tử đẹp như thế, bằng mọi giá cũng phải chiếm lấy hắn.
À, nhưng cuối cùng nàng ta cũng tỉnh ngộ, sau khi bị phụ thân nàng đánh cho một trận ra trò.
Ta còn nhớ phụ thân của cô nương đó cầm nhành liễu, chọc chọc vào mặt con gái mình, bực dọc mà trách mắng: "Con chỉ biết đẹp! Đẹp có ăn được không? Hôn sự không có tiền chẳng khác gì nắm cát. Con gả qua đó rồi, đến cả gió Tây Bắc cũng chẳng uống được đâu, đó là một hố lửa!"
Nàng ta khóc lóc, vẫn quyến luyến dung mạo của A Uy, nhưng cuối cùng cũng nhận ra, rồi nói với phụ thân nàng rằng vẫn nên lấy người có cán vàng.
Ta hỏi phụ thân: "Phụ thân của người ta đều tìm cái lợi, tránh cái hại cho con gái mình, sao đến lượt người lại đẩy con vào hố lửa thế này?"
Phụ thân ta tỏ vẻ bí mật, nói rằng trưởng trấn không đọc hết sách, thiếu kiên nhẫn. Trong sách, những công tử lưu lạc bên ngoài ban đầu đều gặp kẻ qua đường vô tri, khiến châu ngọc bị phủ bụi. Sau đó mới đến lượt ông, Kiều lão Tam, là người biết nhìn anh tài xuất hiện và cứu vớt họ.
"Con à, cứ nghe lời ta mà gả đi." Phụ thân dè dặt nhìn ta, vô thức xoa xoa hai tay, trông như một con ruồi đang len lén ăn vụng.
"Đám nam thanh niên trong trấn Kiều, có ai là chưa từng bị con đánh đâu? Người ta còn chẳng dám nói chuyện với con nữa kìa."
A Uy ở trấn Kiều vốn rất được yêu thích, các cô nương mê mẩn dung mạo của hắn chưa bao giờ ngớt. Vì vậy, nhiều người không hiểu tại sao hắn lại chọn cưới ta.
Ta nghĩ, có lẽ là vì ta đã cứu mạng hắn.
Tên A Uy nghe qua có vẻ oai phong, nhưng thực ra không phải vậy.
Hắn là nam nhân yếu đuối nhất mà ta từng gặp. Trước đây có một góa phụ muốn cưỡng ép hắn, may mắn ta tình cờ thấy được, mới kịp thời cứu hắn.
Giờ hắn cưới ta – "con hổ cái" của trấn Kiều – có lẽ cũng coi như trả ơn cứu mạng vậy.
Đêm thành thân, ta ngồi trên giường trong bộ hỷ phục tự tay may với đường chỉ vặn vẹo, trong lòng hiếm khi có chút ngượng ngùng.
Trước khi xuất giá, bà mối lén đưa cho ta một cuốn sách nhỏ dạy chuyện phòng the, ta đã đọc qua, nhưng ta chưa từng thấy nam nhân nào không mặc y phục cả. Lần duy nhất thấy cũng là trong lúc làm nhiệm vụ, khi ta cứu một kép hát bị người ta ức hiếp.
A Uy khuôn mặt vốn đã không tồi, thân thể chắc cũng... Ta nghĩ tới đây, mũi bắt đầu thấy nóng lên.
Chúng ta không mời nhiều khách, tiệc kết thúc cũng sớm. Sau khi vào động phòng, ta nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, rồi âm thanh cánh cửa gỗ khẽ kêu "két" một tiếng.
Một đôi giày dừng lại trước mặt ta, mùi mực thoang thoảng. Tấm khăn đỏ trên đầu ta cuối cùng cũng được nhấc lên.
A Uy trong bộ hỷ phục đỏ rực trông còn thêm phần quyến rũ, y phục càng làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo tựa hoa đào của hắn. Hắn nhìn ta, mỉm cười nhẹ.
Ta có chút sững sờ.
Ta cưới A Uy hoàn toàn vì bị sắc đẹp làm mờ mắt, mặc dù sư phụ từng dặn dò, ta không được phép yêu bất kỳ ai.
"Sinh mệnh của chúng ta đã gắn liền với gió, định mệnh là phiêu bạt khắp nơi, làm sao có thể để nam nhân trói chân?"
Nhưng, thưa sư phụ, với vẻ đẹp của A Uy, làm sao hắn có thể là tảng đá cản đường? Hắn chẳng khác gì ngọn núi lửa rực cháy, dù là Thiết Phiến Công chúa cũng bị nung đến ngoài cháy trong chín, huống chi là ta - một phàm nhân rất ư là bình thường.
Ngọn nến đỏ trên đầu giường bập bùng cháy, khuôn mặt đỏ bừng của ta đã phản bội lại ham muốn trong lòng.
May thay, A Uy chẳng để ý đến sự thất thố của ta, hắn nhấc chén rượu hợp cẩn trên bàn đưa cho ta, môi hắn mấp máy, không phát ra âm thanh nào.
Ta rõ ràng nhìn thấy, khẩu hình của hắn là hai chữ "nương tử".
Khuôn mặt ta lại càng nóng hơn.
Uống xong rượu hợp cẩn, A Uy ngồi xuống cạnh ta, đưa tay ra, lòng bàn tay mở ra một miếng ngọc bội, ra hiệu bảo ta cầm lấy.
Ta vươn tay đón lấy, miếng ngọc bội ấm áp, có lẽ do hắn đã nắm trong tay rất lâu. Nhìn kỹ một lúc, ta thấy nó quen quen, rồi chợt nhớ ra, phụ thân ta cũng có một miếng tương tự.
Xem ra là hàng chợ.
Nhưng không sao, nhà hắn nghèo, ta chấp nhận được.