Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn

Chương 12




Đã mấy canh giờ trôi qua, ta đã dặn phụ thân không được mở cửa cho hắn, vậy mà hắn vẫn không chịu đi, cứ ngồi ở đó.

Trầm Thời Vi là người rất yêu sạch sẽ, ngay cả vết mực trên tay cũng phải rửa vài lần, đến nỗi hắn có thể giặt sạch quần áo dính m.á.u của ta đến không còn dấu vết. Vậy mà bây giờ, vì ta, hắn lại ngồi trên đất, để vạt áo dính đầy bụi.

Tay ta bám lên tường đến mức mỏi nhừ, hắn vẫn không đi.

Gió đêm trở lạnh, thổi qua bức tường chạm vào da ta.

Trầm Thời Vi ngồi bên ngoài suốt đêm, ta thì ngồi bên trong, cách một bức tường, nghe hắn ho cả đêm.

Nước ấm pha với mật ong là thứ tốt nhất để làm dịu giọng, nhưng tiếc thay ta không thể đợi đến lúc những con ong mà hắn nuôi cho ta kịp lấy mật.

Đến giờ Mão, ta nghe thấy tiếng Trầm Thời Vi dựa tường đứng dậy, bước chân nặng nề, từng bước một hướng về phía nhà của hắn.

Lúc này, mặt trăng còn treo lơ lửng trên bầu trời, dần dần mờ nhạt theo từng bước chân xa dần của hắn.

Giọng nói của hắn thật êm tai, ta còn chưa được nghe hắn nói lời tình cảm, vậy mà đã phải chia lìa.

Chút duyên phu thê ngắn ngủi mấy tháng này, cũng đã là không dễ gì.

Từ nay dù xa cách nhưng vẫn mong ánh trăng chiếu rọi người.

Câu này là do ta từng thấy sư phụ viết, miệng bà luôn nói hận kẻ họ Trầm kia, nhưng trong lòng lại không thể buông bỏ hắn.

Trước đây ta không hiểu cảm giác của bà, giờ nhớ lại câu thơ này, mới biết rằng bản thân đã rơi vào hoàn cảnh ấy.

Ta cũng đã có người không thể buông bỏ.

Ta ở nhà nép mình suốt hai ngày, nghe nói Trầm Thời Vi đã rời đi, liền lén lút quay lại nhà hắn để thăm dò tình hình.

Ta lộn ngược mình treo ngoài cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra để nhìn vào bên trong, nhưng bất chợt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Ta cứ tưởng trong nhà không có ai, có lẽ đã bị trộm đột nhập, nên liền xách d.a.o vào với vẻ hung dữ, nhưng lại đụng phải ánh mắt say khướt của Trầm Thời Vi.

Đôi mắt hắn phơn phớt sắc hồng, trong cái lạnh lùng lại phảng phất chút quyến rũ, khiến ta không khỏi nảy sinh ý đồ bất chính… Không đúng, hắn vẫn chưa đi sao?

Bản năng khiến ta giấu con d.a.o ra sau lưng, rồi lại thấy việc mình đêm khuya đến đây thật không hợp lý, liền quay người định rời đi, nhưng bị tiếng gọi khẽ "Nương tử…" của Trầm Thời Vi níu lại.

“Sao thế, nàng, kẻ phụ tình… lại quay về đây làm gì?”

Trời ạ, nghe giọng hắn đầy oán trách, lại vừa khàn khàn vừa run rẩy, mang theo ba phần châm chọc, ba phần tức giận, ba phần oan ức và một phần thân thiết khó nhận ra.

Ta không kìm được mà quay lại nhìn hắn: “Chàng say rồi sao? Rảnh rỗi không có gì làm nên đi uống rượu à—”

Lời nói của ta bị ánh mắt trách móc của Trầm Thời Vi chặn lại.

Quả thực, ta vừa đội cho hắn chiếc mũ xanh, giờ lại hỏi hắn vì sao uống rượu giải sầu, thì có chút vô lý.

Trầm Thời Vi mắt mờ đi vì say, ta nhìn hắn chẳng còn chút lý trí nào nữa, bèn mạnh dạn tiến gần, liếc nhìn mấy tờ giấy trên án thư.

Dưới mấy chiếc bình rượu trống không là một tờ giấy tuyên thành, trên đó vẽ một mỹ nữ, mà dung mạo lại rõ ràng là của ta, ngay cả nốt ruồi may mắn dưới cằm cũng được vẽ một cách chuẩn xác.

Tình thâm nghĩa trọng thật đấy, quả là tình thâm nghĩa trọng!

Ta không ngờ Trầm Thời Vi lại yêu sâu đậm đến thế, nhưng đáng tiếc chúng ta không phải là mối nhân duyên tốt đẹp, đau dài không bằng đau ngắn, tốt nhất là cắt đứt sớm.

Ta thở dài một hơi, đoán rằng hắn say đến mức chẳng biết gì, liền đỡ hắn nằm xuống giường, lau mặt rồi đắp chăn cho hắn. Đang định rời đi, thì cổ tay ta bị nắm chặt lại.

“Nương tử… đừng đi nữa…”

Lúc ấy Trầm Thời Vi dựa lưng vào gối, khuôn mặt tuấn mỹ tựa thần tiên ẩn hiện dưới lớp màn trướng, dung mạo ấy pha chút ửng hồng, ánh mắt đầy phong tình.

Hương rượu quyện với mùi hoa quế trong phòng khiến đầu ta cũng cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ ta cũng đã say rồi.

Bị vẻ mê hoặc của Trầm Thời Vi làm cho mờ mắt, ta tiến lại gần hắn, cúi xuống định chiếm chút lợi thế lần cuối, hôn lên trán hắn. Nhưng hắn lại kéo nhẹ ta xuống, đôi môi của chúng ta bất ngờ chạm vào nhau.

Thân thể ta mềm nhũn, bị hắn ôm trọn, rồi xoay người một cái, hắn đè lên trên ta, cả người bao phủ lấy ta.

Ta chưa từng thấy một Trầm Thời Vi quyến rũ đến thế, nhất thời đầu óc mụ mị, không cẩn thận mà đã cởi luôn dây áo của hắn.

Chuyện này không thể trách ta được, ai mà chịu nổi chứ?