Người Cá Ở Biển Forever

Chương 39




Lời chào hỏi của đồng loại đó rất thân thiện, nhưng Alroy lại không trả lời ngay.

Đã xế chiều, chẳng bao lâu nữa mặt trời sẽ vắng bóng. Nghe chừng người cá xa lạ ấy không có ý định rời khỏi vùng biển này, trong câu chào ân cần ấy còn có cả sự xin phép.

Có lẽ bởi vì đã nghe được tiếng của Alroy, đàn cá heo hứng khởi tụ về đây, chúng nó vây quanh Alpoy. thi nhau kể lại những gì mình đã thấy được: chúng nó không nhìn thấy cái thuyền to kia, mà cái thuyền nhỏ và con người trên đó chả có gì là mới mẻ cả, nhưng dưới nước còn cá một nhóc người cá cũng giống Alroy.

“Nhóc đó”. đàn cá heo liên tục nhắc đi nhắc lại đại từ này, còn ước lượng một độ dài để chứng minh tính chính xác của cách dung từ ấy.

Chúng nó tả ra một độ dài mà chỉ nhỉnh hơn cái đuôi của Alroy có một tẹo, Alroy nghĩ rằng chúng nó đã nhìn nhầm, nhưng đàn cá heo vẫn khăng khăng giữ vững ý kiến của mình: đó là một nhóc con, một nhóc con trông khác hẳn Alroy  màu tóc khác, cái đuôi cũng khác, cái màu đuôi ấy rất giống màu của những con cá hề hay lẩn trong những rạn san hô, vậy nên là cũng phải nhỏ bé như những con cá này vậy.

Đương nhiên là Alroy sẽ không chấp nhận cái kiểu giải thích này, cơ mà, dù đàn cá heo có nói sai về chiều dài đi chăng nữa, chúng nó cũng sẽ không thể nhầm lẫn về tuổi tác được.

Vị khách xa lạ đó nhỏ hơn Alroy, đuôi cá màu quất giống những con cá hề, màu tóc cũng nhạt hơn màu tóc của Alroy nhiều — những tin tức đên từ đàn cá heo cộng thêm thanh âm mà Alroy đã nghe thấy.

“Là nữ sao?” Alroy bỗng nhiên thấy khẩn trương.

Hắn còn chưa đoạt lại được hòn đảo kia, cũng không mong mỏi việc có bạn đời lắm, mà giờ đây đã có một khác phái tới biển của hắn rồi ư?

“Nàng còn chào mình …” Alroy không kìm được nhớ về những trải nghiệm bi thảm đã từng thấy kia: “Không.” Hắn vội vã nén lại những suy nghĩ bết bát trong đầu: “Nàng còn chưa có ý gì — có lẽ nàng chỉ ở nhờ vài bữa rồi sẽ rời đi sớm chăng?”

Nghĩ thế làm tâm tình của hắn bình tĩnh lại.

Người cá sẽ không tiếc rẻ sự than thiện đối với đồng loại của mình, tuy rằng vì cái lý do đó, Alroy muốn tránh đối mặt với vị khách của mình, nhưng hắn vẫn chuẩn bị chỗ ngủ cho đối phương rồi bảo đàn cá heo dẫn đường cho nàng.

Tính cách của vị khách này khá tốt, đàn cá heo hoàn thành xong nhiệm vụ quay về truyền lại lời cảm ơn của đối phương.

“Cảm ơn anh.”

Cá heo thử nhái lại phát âm của nàng, hiệu quả chẳng ra đâu với đâu, Alroy lại vẫn còn nhớ ra giọng hát ngọt ngào hồi chiều ấy, hắn có thể tưởng tượng ra lúc đối phương hát những lời này nghe du dương và thanh thoát cỡ nào.

Một suy nghĩ bé nhỏ nhưng lại không thể cho qua bỗng nảy lên.

“Có lẽ.” Alroy nghĩ: “Có lẽ mình nên đi gặp nàng một lần.”

Nhưng sau khi gặp thì sao đây?

Nếu đối phương chỉ muốn tìm một chỗ tạm nghỉ rồi sẽ sớm đi, vậy thì có gặp hay không cũng chẳng khác gì nhau; nhưng nếu nàng muốn một người bạn đời …

Alroy cảm thấy mình còn chưa sẵn sàng: chưa sẵn sàng để trở thành bạn đời của một ai khác, cũng chưa sẵn sàng để bị vứt bỏ.

“Quên đi, vẫn không nên gặp thì hơn.” Hắn hơi uể oải.

Sự uể oải này thậm chí còn khiến hắn mất ngủ.

Tiếng sóng, tiếng những con cá, tiếng cơn bão nơi xa, những tiếng ca đã trở nên quen thuộc đó đêm nay lại thật ồn ào. Chúng xua đi cơn buồn ngủ của Alroy, rồi lại làm suy nghĩ của hắn mộng mị, làm hắn không thể tỉnh táo được. Trong lúc mơ màng, một giọng hát trong trẻo xua đi tất cả những ồn ào đó, vang lên trong tâm trí hắn: “Xin chào.”

Alroy bừng tỉnh.

Đây là một giấc mơ.

Người cá rất hiếm khi nằm mơ.

Alroy không biết cảm giác này nên gọi tên thế nào, nhưng khi hắn tỉnh giấc, suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu của hắn lại không phải hoang mang.

“Ta đã không nói “Xin chào” lại.” Hắn nhìn nước biển tăm tối, lại thấy ảo não.

Hôm sau, lúc đi săn Alroy đã mắc một lỗi sai. May là đàn cá heo kịp thời chặn lại đường chạy của con mồi, mà Alroy cũng sẽ không cho con mồi cơ hội thứ hai. Lúc chia thức ăn, đàn cá heo có tò mò hỏi nhưng Alroy lại im lặng — vừa nãy hắn lại lơ đễnh, bởi vì hắn cứ ngỡ mình nghe thấy giọng hát của vị khách kia.

Alroy cảm thấy mình có vẻ không được ổn cho lắm, hắn không thể tìm ra lý do, nhưng ngọn nguồn hiển nhiên là có lien quan đến vị khách mới tới.

“Không thể để thế này được.” Alroy nghĩ: “Ta đã quá để tâm đến nàng.”

Đàn cá heo nhanh chóng giải quyết xong phần ăn của mình, bọn nó lại mời Alroy đi săn tiếp nhưng Alroy lại từ chối và rời đi.

Hắn bơi một cách vô định, lúc nhìn thấy thuyền của con người, hắn cũng mơ màng bơi theo con thuyền đó.

Con thuyền lớn đó chính là con thuyền vượt biển mà đàn cá heo hôm qua báo lại, nó đang theo đường rời khỏi đảo, tốc độ của thuyền rất chậm, có vẻ không phải là chở con người rời khỏi đây.

Alroy cũng không tò mò chuyện của con người, sau khi theo thuyền một lúc, hắn định quay lại.

Nhưng mà, khi hắn vừa định làm thế, giọng hát ngọt ngào đó lại vang lên.

Có lẽ nàng đang nói chuyện với con người, giọng hát cũng không ở quá xa.

Alroy không bơi tới gần, nhưng cũng không muốn rời đi — thậm chí hắn còn không kịp chỉnh lại tư thế của mình mà cứ thế chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện đó.

Vị khách của hắn rất than với con người, nội dung cuộc trò chuyện cũng khá vặt vãnh và nhàm chán, nhưng giọng hát trong trẻo đó vẫn luôn tràn ngập hứng khởi, ngay cả những câu ngân đều mang theo sự vui vẻ.

Nàng còn có thể phát ra những giai điệu tuyệt vời đến cỡ nào nữa đây?

Alroy không kìm lại được sự tò mò.

Sau đó, hắn chợt nghe thấy một cái tên quen thuộc: “Alroy.”

Đây là tên mà con người gọi hắn, Alroy đã nghe thấy nó quá nhiều lần qua miệng của loài người. Nhưng cũng là nó nhưng được đồng loại hát lên, Alroy lại thấy ngượng ngùng.

Vị khách của hắn và con người đang nói về hắn.

Không hề bất ngờ, con người đang sỉ vả hắn — ngay trước mặt vị khách của hắn, Alroy bắt đầu thấy khó chịu, mà trước khi hắn kịp làm cái gì, vị khách của hắn lại nói ra quan điểm của mình.

“Tôi thấy anh ấy tốt lắm.”

Giọng hát nàng rất nhỏ nhẹ, hình như có hơi xấu hổ, nhưng giai điệu ấy lại vừa trong trẻo vừa rõ ràng.

Nàng lại bảo vệ hắn ngay trước mắt con người — chuyện này làm tâm trạng của Alroy vui vẻ trở lại.

“Tôi thấy anh ấy tốt lắm.” giai điệu này vang vọng bên tai như một đàn cá bác sĩ, làm mỗi cái vảy của hắn đều trở nên thoải mái.

Alroy nhẹ nhàng đong đưa đuôi cá của mình.

Hắn muốn tới gần hơn nữa, nhưng con người đang ở đây — hơn nữa, hắn còn chưa trả lời lại lời chào của đối phương, cũng chưa giới thiệu tên mình.

Còn chưa phải lúc.

Alroy nghĩ: “Ta hẳn phải tìm một lúc nào đó thích hợp — dù cho có không thấy mặt nhau, ta cũng phải hát cho nàng tên của mình.”