Người Bạn Trai Tuyệt Vời Của Tôi

Chương 3





9.


Em họ biết tính tôi mềm mỏng, sợ tôi một mình không đấu lại người ta nên đòi đi chung. Tôi lại từ chối ý tốt của em ấy. Chỗ hẹn là ở quán cà phê, lúc tôi đến thì hai người kia sớm đã ngồi chờ sẵn.


“Tư Tư tới rồi à.”


Tôi chẳng đoái hoài gì bạn cùng phòng, im lặng ngồi xuống. Nhận thấy có ánh mắt cứ dính trên mặt mình, tôi phớt lờ mà nhìn thẳng vào cô ấy: “Cô hẹn tôi ra đây để nói gì?”


“Nói?” – Bạn cùng phòng vừa che miệng vừa cười khoái chí: “Bây giờ cậu còn chẳng có tư cách để nói điều kiện gì với mình cả.”


Tôi tức đến mức bật cười: “Đường Tịnh, người trong lòng cô là Tống Hà phải không? Cô nói với tôi đó là người khác cũng luôn gạt tôi.”


“Đúng vậy.” – Cô ấy sảng khoái thừa nhận: “Mình đối với Tống Hà là nhất kiến chung tình.”


Tôi nắm chặt nắm đấm, nói tiếp: “Vậy lần ở rạp chiếu phim, anh ấy đến rạp của cô…”


“Không có. Bọn mình đi cùng nhau đến nhà - vệ - sinh.” – Cô ấy cố ý nhấn mạnh, kéo dài từng chữ.


“Đủ rồi.” – Tôi nhanh chóng cắt ngang, sợ bản thân phải nghe những lời càng buồn nôn hơn. Sớm đã đoán được chuyện sẽ như vậy, nhưng khi nghe lời thừa nhận, tôi vẫn không nhịn nổi đau lòng.


“Chuyện này là mình có lỗi với cậu.”


Lời thì nói như vậy, nhưng tôi chả nghe ra tí áy náy nào trong giọng điệu của cô ấy.


Cô ấy tiếp tục: “Mình có thể xóa bình luận đăng hình của cậu và Thẩm Gia Hoà đi. Nhưng cậu nhất định phải xóa bài viết, rồi công khai xin lỗi mình.”


“Không có cửa đâu!” – Tôi tức đến run cả người.


Bạn cùng phòng đột nhiên lại quăng lên bàn vài tấm ảnh: “Xóa bài viết rồi công khai xin lỗi, nếu không…”


Những lời sau đó của tôi trong khoảnh khắc nhìn thấy những tấm ảnh đều hoá thành hư vô.


“Sao cậu lại có được những hình này… Sao cậu biết được chứ…”


Tôi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, những thước phim về đoạn quá khứ ấy không ngừng phát lại trong đầu tôi.





Tống Hà đứng ra nói giúp cho tôi trong sự kiện cái kẹp tóc kia sau đó cũng bị cô bạn đó ghi thù rồi. Bạn nữ đó có người anh trai là lưu manh nên trong trường rất ít người dám đắc tội cô ấy.


Khoảng thời gian đó Tống Hà luôn ăn mặc kín mít, mặt cũng đeo khẩu trang. Tôi phát hiện thấy trên người anh ấy có vết thương, anh ấy cũng nhẫn nhịn không kêu một tiếng để tôi bôi thuốc. Tôi vừa bôi thuốc mà lòng như dao cắt, khóc đến mơ hồ.


Ngược lại người đang bị thương là anh ấy còn phải nhịn đau an ủi tôi: “Mình không sao mà, thật đó. Đừng khóc nữa nha, mình chẳng đau tí nào hết.”


Sau hôm đó, có ngày tôi đi ngang qua con hẻm nhỏ thì bắt gặp anh ấy bị người anh trai của cô bạn kia dùng sức mà giẫm dưới chân. Nghĩ kĩ lại mới biết mấy hôm nay Tống Hà đã phải chịu đựng những gì.


Tôi lao đến mà chẳng suy nghĩ gì, bắt lấy chân của anh ta, nói anh ta bỏ qua cho Tống Hà. Tôi cũng hăm doạ rằng bảo vệ trường cũng sẽ tới ngay lập tức. Sau đó bị anh ta nắm chặt lấy cằm.




Hiển nhiên anh ta không tin, nhìn tôi mỉm cười xấu xa: “Bảo vệ sắp đến hả? Anh mày sợ bọn mày đợi không nổi đến lúc đó đâu. Nhưng nếu như em gái đây để cho anh chụp vài thứ hay ho thì có lẽ anh sẽ bỏ qua cho thằng nhóc đó.”


Tôi liều mạng phản kháng nhưng vô dụng, nước mắt trên mặt không ngừng rơi. Tống Hà ở bên cạnh thì đã sớm hôn mê bất tỉnh rồi.


Sau đó không biết bằng cách nào Tống Hà lấy lại được những tấm ảnh đó.


Anh ấy ôm chặt tôi, mắt đỏ cả lên, nghẹn ngào nói: "Sau này anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa đâu.”


...


“Nếu cậu cứ kiên quyết không xoá bài đăng, không công khai xin lỗi mình, thì mình cũng không dám bảo đảm những tấm ảnh này có bị lộ ra ngoài hay không đâu. Ba mẹ cậu sẽ nghĩ gì? Những người trên mạng lướt thấy sẽ thế nào nhỉ?”


Lời nói của bạn cùng phòng lôi tôi từ ký ức trở về với thực tại. Thế nhưng sao Đường Tịnh lại có được những bức ảnh này? Sao cô ấy biết được chứ?


“Sao cô biết được chuyện này?”


Giọng điệu bạn cùng phòng không cao không thấp nhưng từng câu từng chữ cứ như lấy kim đâm vào đầu tim tôi: “Không phải cậu đoán được rồi hay sao?”


Đầu tôi choáng váng, ngây ngốc nhìn về phía Tống Hà. Anh ấy ngoảnh mặt đi tránh ánh mắt tôi.


Tôi đơ người tại chỗ, chỉ nghe thấy tiếng lí nhí của bản thân: “Tại sao chứ…”


Anh đã nói là sẽ không để ai bắt nạt em nữa mà.


Mặt Tống Hà trong phút chốc cũng trở nên tái nhợt, anh ấy nắm lấy cánh tay của bạn cùng phòng: “Không phải đã nói là chỉ cần cô ấy xoá bài viết thôi sao, em lấy ra những tấm ảnh này làm cái gì?”


“Nhưng mà cô ấy nói không xoá mà, lúc nãy anh không nghe thấy hay sao?”


Bạn cùng phòng muốn rút cánh tay ra nhưng không được, khuôn mặt bắt đầu hiện lên vẻ hoài nghi: “Tống Hà, anh có phải bị điên không? Ban đầu là do chính anh kể với em việc này, bây giờ lại bắt đầu đau lòng cho cô ta hả?”


Tống Hà sững sờ.


Một lúc sau, anh ấy cứng ngắc quay sang nhìn tôi, hầu kết run run: “Tư Tư, em tin anh, anh không ngờ cô ấy sẽ…”


Tôi phát điên cầm lấy ly cà phê ném về phía anh ấy, “rầm” một tiếng. Dòng máu đỏ tươi pha chút cà phê sền sệt chảy xuống trán anh gần như nhuộm đỏ cả khuôn mặt.


Anh ấy như không cảm thấy đau, cứ ngây ngốc đứng đó nhìn tôi. Tôi từ đôi mắt anh nhìn thấy bản thân tràn đầy hận ý.


“Tống Hà, anh làm tôi cảm thấy buồn nôn quá.”


Đoạn ký ức đó là sự tồn tại mà mơ tôi cũng không dám mơ. Vài năm nay chỉ cần tôi nhìn thấy những thứ liên quan đến kẹp tóc toàn thân tôi đều không tự giác phát run. Tôi thậm chí nghi ngờ rằng mấy năm nay Tống Hà chưa bao giờ từng thích tôi, nếu không sao anh ta sẽ mang chuyện này đi để nói cho người khác chứ.


Có thể do động tĩnh chỗ chúng tôi lớn quá nên mọi người xưng quanh đã bắt đầu thảo luận:


“Bạn nữ này trông có hơi quen mắt…”



“Hình như là cái người Mạnh Tư cướp bạn trai của người khác, sau đó chính mình cũng bị đào góc tường lại.”


“Đúng đúng đúng! Mình cũng có xem qua ảnh chụp nè.”


Thậm chí có vài người cầm lấy điện thoại, hướng về phía tôi chuẩn bị quay. Tống Hà hét lên một tiếng: “Quay cái gì!”


Những người đó bị doạ sợ, cất điện thoại rồi bỏ đi.


“Bài viết tôi không xoá, cũng sẽ không xin lỗi cô gì cả.”


Bạn cùng phòng kinh ngạc nhìn tôi: “Cậu vậy mà không sợ…”


Tôi lật điện thoại đang úp trên bàn, trên màn hình hiển thị đang ghi âm. Lưu lại đoạn ghi âm, tôi cầm chắc điện thoại trên tay, nói: “Bây giờ các người có thể đăng những tấm hình đó lên.” – Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào cô ấy.


“Nhưng một khi các người làm rồi sẽ kết thành tội, tôi cũng sẽ gửi đoạn ghi âm này cho cảnh sát.”


Bạn cùng phòng mặt trắng bệch, nửa ngày mới phun ra được một câu: “Cậu một chút cũng không sợ bị người khác nhìn thấy những ảnh này sao?”


Tôi trầm mặc hồi lâu.


“Tôi lúc đó còn quá nhỏ, bị người ta bắt nạt chỉ biết im lặng chịu đựng, càng không dám để cho người khác biết. Tôi sợ người nhà lo lắng, sợ lời bàn tán ra vào, càng sợ ánh mắt thương hại của người khác.”


“Nhưng nghĩ kĩ lại, tôi có gì phải sợ cơ chứ. Bị vu khống trộm đồ không phải lỗi của tôi, bị người xấu chụp những ảnh như vậy cũng không phải lỗi của tôi. Thậm chí lúc đó vì sợ hãi mà không dám báo cảnh sát thì tôi cũng không làm gì sai.”


“Sai là những kẻ mặt dày trơ trẽn bắt nạt người khác, những kẻ cho rằng mình cao thượng lại dùng lời nói vu khống cho người khác. Còn nữa thì chính là người dùng đống ảnh này đi uy hiếp tôi.”


Bạn cùng phòng vẻ mặt lúc này rất khó coi, tôi nhìn thẳng cô ấy, từng câu rõ ràng: “Đương nhiên, hành vi dùng ảnh chụp uy hiếp tôi của các người cũng là phạm pháp. Có đoạn ghi âm này làm bằng chứng, ngay bây giờ tôi đã có thể báo cảnh sát rồi.”


“Cũng sắp tốt nghiệp rồi, các người cũng không muốn bị đuổi khỏi trường đâu nhỉ?”


Bạn cùng phòng trừng mắt nhìn tôi: “Bây giờ cô muốn gì?”


Tôi không chút do dự: “Thứ nhất, đưa ảnh chụp lại cho tôi. Thứ hai, xoá bình luận nói về tôi và Thẩm Gia Hoà. Thứ ba, nói rõ ràng câu chuyện, công khai xin lỗi tôi và Thẩm Gia Hoà.”


Không đợi bạn cùng phòng trả lời, Tống Hà đã vội vàng đồng ý. Đôi môi anh ấy tái đi, trong ánh mắt hiện rõ cảm xúc phức tạp, nói: “Anh xin lỗi, Tư Tư.”


Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc nửa tiếng, tôi nhìn thấy bạn cùng phòng mở điện thoại lên xoá bình luận, nhìn cô ta đăng bài xin lỗi dưới bài viết. Bình luận này cũng nhanh chóng hot lên.


“Biết ngay còn có pha lật kèo mà!”


“Tiểu tam không hổ là tiểu tam, cướp được nam nhân còn tạo được tiếng vang.”


“Thật ra Mạnh Tư có chút đáng thương.”


Tôi gom những tấm ảnh trên bàn, hỏi: “Còn nữa không?”



Tống Hà hạ thấp tông giọng đáp: “Tất cả đều ở đây. Mạnh Tư, em không cần phải đề phòng anh như vậy.”


Tôi không để ý anh ta, bỏ ảnh chụp vào ba lô rồi xoay người ra khỏi tiệm cà phê. Hình như Tống Hà ở đằng sau hét tên của tôi, nhưng tôi cũng chẳng muốn quay đầu.


Ra ngoài, tôi gọi điện thoại cho em họ nói chuyện đã giải quyết xong nhưng không nói chuyện ảnh chụp. Cúp điện thoại xong, tôi đứng ngây người bên đường một lúc lâu.


Hồi thần lại, chuẩn bị gọi xe thì thấy một người đang bước ra từ quán cà phê. Vậy mà lại là Thẩm Gia Hoà.


Khoảnh khắc hai mắt giao nhau dường như cậu ấy có hơi choáng váng, xong lại gật đầu chào tôi: “Mạnh Tư.”


10.


Hai chúng tôi tìm nơi ngồi xuống. Tôi nhìn cậu ấy gọi vài món đồ ngọt với nhân viên, hỏi: “Cậu nhìn thấy tất cả rồi sao?”


Tống Gia Hoà gật đầu một cái: “Tôi ngồi ngay phía trên một bàn.”


Tôi chẳng biết nói gì hơn.


Cậu ấy nhìn tôi, nói: “Lúc nãy cậu làm rất tốt. Nếu cậu không ghi âm lại thì sợ chuyện cũng sẽ không thuận lợi vậy đâu. Hơn nữa hai người kia cũng sẽ chẳng ngờ được cậu sẽ ghi âm.”


Tôi cười cười nhưng chẳng biết đáp gì.


Thẩm Gia Hoà cũng cười: “Em họ cậu sợ cậu mềm lòng nên mới kêu tôi qua đây xem tình hình. Không ngờ cậu căn bản chẳng cần đến tôi.”


Nhân viên mang đồ ngọt lên, tôi dùng nĩa xắn một miếng cho vào miệng, đáp lời: “Nếu như lúc đó tôi có thêm một phần dũng cảm của bây giờ thì tôi cũng chẳng bị người ta bắt nạt đâu.”


Thẩm Gia Hoà đột nhiên nói: “Câu này không nên nói như vậy. Phải nói là, nếu như kẻ ác lúc đó có thể bớt đi một phần mười ác ý trong lòng, hắn sẽ chẳng ức hiếp người khác thảm như vậy.”


“Nếu như những người vây xem lúc đó không im lặng như vậy, thì sẽ không làm tổn thương người bị hại lần thứ hai đâu.”


Thẩm Gia Hoà nhìn tôi, trong mắt chứa đựng chân thành cùng dịu dàng: “Nói như vậy mới đúng.”


Tôi cũng nhìn lại cậu ấy.


Cậu ấy lại nói: “Chăm sóc tốt cho mình, những lời này trước nay đều nên nói với kẻ ác thôi không phải sao?”


Trái tim như được hâm nóng, mũi cũng có chút chua xót. Tôi nghe thấy tiếng của mình: “Cảm ơn cậu.”


Dùng bánh xong, chúng tôi đi về cùng nhau, không khí trở nên hết sức yên tĩnh. Tôi cố tìm một chủ đề, nói: “Nghe nói bạn gái cậu là hoa khôi khoa Tiếng Trung hả? Mấy ngày nay xảy ra chuyện như vậy, cậu quay về nhớ dỗ cô ấy đó.”


Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc, sau lại bật cười. Tôi thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi. Đột nhiên có chiếc ô tô lao ra khỏi ngã ba, may mắn có bàn tay to lớn để trên eo tôi kéo tôi lại.


Áo của Thẩm Gia Hoà vô tình quẹt qua tai tôi. Sau đó, giọng nói trong trẻo của cậu ấy truyền đến: “Lời đồn là giả thôi, tôi còn chưa có bạn gái.”


(Còn tiếp)