My Childhood Friend Made Fun of Me, Saying, “Don’t You Have a Girlfriend?”, so I Got a Girlfriend

oneshot




“Nhìn ra đây này, Shouhei !”

Sau khi tan học hôm thứ Sáu vừa rồi , một lần nữa con nhỏ bạn thuở nhỏ, cũng là hàng xóm của tôi, Alice, lại không mời mà đến.

Ban đầu, tôi định lơ nhỏ đi, nhưng quả thật không thể mà, nhỏ đó ồn ào quá, tôi đành phải tháo tai nghe mà ngó ra cửa.

Con nhỏ đó đang gõ vào cửa kính.

Thật ồn ào quá đi mà….

Bạn biết gì không, tôi đang ở tầng hai, nhưng con nhỏ đó vẫn cố tình trèo lên ban công phòng tôi được đó?? Điểm số của nhỏ đâu có thấp đâu, vậy mà toàn hành động chẳng suy nghĩ gì cả.

Đã không ít lần tôi cảnh báo nhỏ đừng có làm vậy, nhưng vẫn chứng nào tật đó. Rõ ràng đây là tầng hai, làm vậy lỡ ngã rồi sao? Có phiền phức thì nhỏ vẫn là bạn thuở nhỏ của tôi, tôi chẳng thể để nhỏ bị thương hay gì đó được, nếu không thì tôi sẽ ân hận cả đời mất.

Giờ cũng đâu có đuổi nhỏ về được, giờ mà nhảy xuống thì còn nguy hiểm hơn trèo lên nữa… Chậc, thôi thì cho nhỏ vào vậy, chẳng làm khác được.

__________

“ Tớ vào đâyyy”

Bỏ lại đôi giày ở ngoài, nhỏ trèo qua cửa sổ rồi nhảy vào phòng tôi. Váy nhỏ hơi tốc lên, tôi có lỡ tia dưới váy nhỏ một chút.

Một chút thôi….

Cũng có chút loạn nhịp, nhưng chẳng phải tôi xấu hổ với nhỏ hay gì đâu[note53976]. Nhỏ đó còn chẳng phải gu tôi cơ mà. Tôi thích những người nũ tính và trầm một chút. Nói công bằng thì nhỏ cũng xinh đẹp với dễ thương đấy, nhưng chẳng lúc nào nhỏ buông tha cho hai lỗ tai của tôi cả. Sao con nhỏ đó lớn lên lại khác với cái vẻ hướng nội, lúc nào cũng xấu hổ của ngày xưa vậy….

Cảm giác cứ như roll ra được một cái thẻ bài siêu hiếm, rồi đùng một cái, game cập nhật và thẻ bài của bạn trở nên vô dụng vậy.

“Được rồi, cậu muốn gì nào, Alice?”

Tôi cảm giác dường như lại là một thứ gì đó vô nghĩa của nhỏ.

“Này Shouhei, cái kẹp tóc này của tớ ấy, dễ thương đúng chứ?”

Đoán có sai đâu mà.

“Ừ ừ, dễ thương lắm, cậu mua đâu vậy?”

Tôi gật đầu cho qua chuyện.

Nhiều luồng suy nghĩ đổ ập đến tôi.

Chẳng lẽ nhỏ không có đứa bạn nào lắng nghe nhỏ nói gì ư? Không đúng, nhỏ lúc nào cũng được mọi người xung quanh để ý vì ngoại hình dễ thương của mình mà. Kiểu gì chẳng có người nghe nhỏ nói chuyện, kể cả nó có vô nghĩa đi nữa.

Thế tại sao cứ phải là mình phải nghe chúng cơ chứ?

Mà thôi, bỏ đi , nghĩ làm gì nữa cho đau đầu, có trả lời được đâu mà nghĩ.

“Tatsuya-kun tặng cho tớ đó.” Alice vui vẻ đáp lại tôi.

Tatsuya-kun à…Có phải cái tên đang là thành viên chủ chốt trong đội bóng đá trường dù cũng đang năm hai như tôi, phải không nhỉ?

Mà cũng chẳng bất ngờ lắm nếu tên đó phải lòng Alice được. Trừ tôi ra, còn với mọi người, Alice hành xử không khác gì một cô công chúa cả, trong sáng và ngây thơ, đến mức tôi từng nghĩ nếu như không phải bạn thuở nhỏ thì chắc tôi cũng đổ nhỏ luôn rồi.

Nhưng tiếc là, với tôi thì nhỏ lại bộc lộ con người thật của mình, ồn ào và phiền phức. Hầy, đúng là tiếc quá mà….

“ Hmm. Vậy sao cậu không đeo nó lên?”



Giờ tôi mới để ý, nhỏ khoe tôi về cái kẹp tóc nhưng lại chẳng đeo nó lên.

“Tatsuya-kun đã tỏ tình tớ đó. nhưng tớ từ chối rồi. Cậu ấy nói là dù tớ có không chấp nhận tình cảm của cậu ấy, thì ít nhất hãy nhận lấy cái này”

Ra là vậy.

Nó lại bắt đầu rồi.

Con nhỏ đó lại chuẩn bị bắt đầu biến tôi làm trò hề.

Nhỏ biết thừa tôi chưa được ai tỏ tình bao giờ, nếu đã nhắc đến chuyện này thì còn mục đích nào nữa chứ.[note53978]

Rõ ràng nhỏ cố tình nhắc đến chuyện đó.

Khó chịu lắm chứ, mà khổ nỗi nhỏ là con gái, tôi chẳng làm gì được nhỏ, mà nhỏ cũng dễ thương quá nữa…[note53977]thành ra thân xác chẳng nghe theo lí trí chỉ bảo, bất đắc dĩ phải nghe nhỏ nói chuyện.

“Vậy sao cậu lại từ chối cậu ta vậy”


“Cậu ta chẳng phải gu của mình, có thế thôi. Tờ chủ động từ chối cậu ta, chứ chẳng phải như cậu, chẳng được ai để ý đến bao giờ….”

Lại chơi ngu rồi. Nhỏ lại có cớ để trêu tôi đây.

Biết thế không hỏi còn hơn.

“Cậu đến giờ vẫn chưa có bạn gái, đúng chứ?”

Câu hỏi đó làm một người bình thường vốn ôn hòa như tô cũng phải nổi khùng lên.

“Thì sao nào? Này , nếu câu nói thế, tớ sẽ kiếm bạn gái cho cậu xem.”

Một lần nữa, tôi lại để miệng mình đi chơi xa mất rồi.

Giờ mà không làm được, kiểu gì nhỏ cũng lấy điều đó mà trêu tôi từ giờ đến già mất.

Liều thôi.

Có một bạn nữ mà tôi dạo đây cũng đang để ý tới, tôi quyết định sẽ tỏ tình với bạn ấy luôn.

Còn gì để mất nữa chứ….

________________

“Này Shouhei, cậu có bạn gái thật đó hả?”

Đến thứ Ba tuần sau, Alice đột nhiên lao về phía tôi, hỏi tôi một cách đột ngột

“Ừ. Đó là Suzune-san ở lớp bên cạnh. Tớ cũng thích cô ấy được một thời gian rồi, nên tớ quyết định tỏ tình luôn. Mà cũng không ngờ là cô ấy đồng ý luôn, quá là tuyệt vời.”

Giờ thì tôi đã có thể tự tin đáp lại Alice được rồi.

Rằng tôi đã có bạn gái, một người bạn gái thực sự.

“Không thể nào..”

Trông nhỏ có vẻ sốc lắm.


“Tớ cũng phải nói với cậu điều này. Suzune hoàn toàn khác với cậu. Cô ấy rất dịu dàng, trang nhã, và cũng dễ xấu hổ nữa. Vì thế, nếu cậu thấy mình và cô ấy đang hẹn hò, tớ nghĩ chúng ta nên có khoảng cách. Với cả thỉnh thoảng tớ cũng mời cô ấy đến đây chơi nữa, nên đừng có mà tự ý xông đến đấy.”

Rõ ràng muốn kéo dài cả mối quan hệ bạn bè và yêu đương, thì tôi phải thật dứt khoát.

“Mời cô ấy đến ư.. Đừng có tự ý đến ư….”

Alice như chết đứng ở đó.

Tôi đã nói gì sai à? Kể cả có là bạn thuở nhỏ, thì khi một người có quan hệ yêu đương thì cũng nên cẩn thận hơn chứ? Mặc dù biểu cảm của Alice có hơi phức tạp, nhưng dù sao để tốt cho cả hai bên thì tôi phải làm vậy thôi.

“ Không phải như vậy là đương nhiên à ? Tưởng tượng bạn trai cậu lúc nào cũng nói chuyện với một cô gái khác, chẳng phải cậu cũng sẽ rất khó chịu sao? Cậu hiểu điều đó mà, đúng chứ?”

Tôi đã trả thù được cậu ấy rồi.

Trông cậu ấy có vẻ như quá tải rồi, khuôn mặt thì đỏ ửng, miệng lắp bắp không đáp lại được gì, thực sự nó làm tôi thật thoải mái.

Cảm xúc của cậu ấy có lẽ giờ đang rất lẫn lộn, có cả giận dữ, thất vọng, cơ thể cậu ấy đang run rẩy.

“ Đủ rồi. Tớ đi về đây!”

Dường như cậu ấy cũng bị ảnh hưởng nhiều bởi chuyện này. Lâu lắm rồi mới thấy cậu ta ra khỏi đây bằng cửa chính như vậy.

Trông tếu thực sự.

************************

(Alice’s POV)

Tôi không khác gì một con ngốc.

Về đến nhà, đóng kín cửa phòng, tôi chỉ có thể khép rèm lại và trút giận lên bản thân.

Đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc này.

Trên đường lên phòng tôi còn bị vấp ngã, đập đầu gối xuống sàn vì cứ vừa đi vừa nghĩ ngẩn ngơ nữa chứ. Máu đang rỉ ra, tôi đau lắm.


Nhưng sao đau bằng con tim tôi lúc này được.

Không rõ từ khi nào, tôi không thể đối mặt với Shouhei một cách thẳng thắn.

Tôi coi cậu ấy như là một người đàn ông từ hồi tiểu học, hoặc đâu đó hồi trung học gì đó.

Tôi thích được chuyện trò với Shouhei. Nhưng như vậy thôi là chưa đủ. Tôi muốn mình phải là người quan trọng nhất đối với cậu ấy.

Vì thế, tôi phải thay đổi. Tôi chủ động bắt chuyện với cậu ấy, nhất là những lúc chúng tôi được ở riêng với nhau.

Tôi muốn cậu ấy biết thêm về những điểm tốt của mình, tôi muốn cậu ấy sẽ để ý đến mình nhiều hơn.

Nhưng tất cả đều vô tác dụng.

Có lẽ vì tôi nghĩ rằng cậu ấy đang dần xa cách mình, nên mới vội vàng làm mọi thứ thiếu suy nghĩ, và rồi gậy ông đập lưng ông.

Cậu ấy đã có bạn gái. Điều đó thực sự làm tôi bị sốc.

Nói về Suzune-san, thì cậu ấy y hệt tôi hồi trước.


Y hệt con người thật mà tôi đã che giấu với cậu ấy lâu nay.

Đáng ra tôi không nên giữ thái độ bông đùa như vậy với cậu ấy, mà phải cẩn thận hơn, từ từ tận hưởng khoảng thời gian hai đứa được bên nhau.

Nếu vậy, tôi đã có thể trở thành bạn gái của cậu ấy.

Shouhei đã nói là muốn giữ khoảng cách với tôi. Tôi biết giờ bạn gái mới là ưu tiên số 1 của cậu ấy, nhưng… tôi không muốn điều đó xảy ra.

Chúng ta không thể bên nhau nữa sao?

Cho mình một cơ hội để sửa sai đi mà…

“....Ugh, Kusu…”

Tầm nhìn tôi mờ dần đi bởi những giọt lệ nơi khóe mi.

Tôi yêu Shouhei nhiều lắm.

Nhưng giờ thì đã muộn rồi.

Cảm giác hối tiếc trào dâng trong tôi trào dâng khi nghĩ về những gì mình đã làm… Giá mà tôi bày tỏ những cảm xúc thật của mình với cậu ấy, nhưng tôi đã chẳng còn cơ hội làm điều đó nữa.

Cả đêm đó, tôi khóc như mưa trong phòng.

_______________

.Sâu bên trong tôi, vẫn mong cơ hội sẽ đến với mình vào một ngày nào đó.

Nhưng kể từ hôm đó, Shouhei chẳng còn nói chuyện với tôi nữa.

Tôi đã thực sự bị từ chối.

Hai tuần trôi qua, và tôi nhận ra điều đó.

Tôi đau đớn đến mức chỉ cần nghe tiếng cười từ phía bên kia cánh cửa sổ đóng kín, thì tim tôi như bị ai bóp nghẹt lại

Lần cuối tôi thấy nụ cười của Shouhei là khi nào nhỉ?

Tôi chỉ ích kỉ với những suy nghĩ của bản thân, nên không còn để ý đến những điều nhỏ nhặt ấy.

Hẳn là bây giờ Shouhei đang cực kì hạnh phúc bên Suzune-san.

Chuyện tình giữa hai chúng tôi, còn chưa chớm nở đã vội tàn phai.

Có lẽ đây là hình phạt cho những gì tôi đã làm.

Tôi lưu giọng nói của cậu ấy vào tim , khắc ghi nụ cười của cậu ấy vào trí nhớ.

Tất cả kỉ niệm của cả hai từ bé đến giờ, giờ đây hóa thành dòng nước mắt, tuôn hết ra theo dòng cảm xúc đang hỗn độn của tôi.

Chấm dứt rồi….. Kết thúc rồi…

Mối tình đầu của tôi….