Người Bạn Đồng Hành Âm Dương

Chương 37: Nửa đêm




Có vẻ như nhìn ra được điều Thương Duẫn đang suy nghĩ trong lòng, Dĩnh An không đợi cho cậu mở lời đã nói trước.

"Hay là em ngủ trên giường đi, để anh nằm sô pha cho."

"Thế thì sao mà được? Anh đi đường xa cũng mệt, hay là cứ để em nằm sô pha cho."

Anh cong khóe môi lên trêu đùa cậu: "Em nói cứ như người đi cùng anh đến đây không phải là em vậy, thôi, ngoan ngoan nằm ở trên giường ngủ đi, dù sao thì mấy cái sô pha này anh từ lâu cũng đã nằm quen rồi." Dường như trước kia anh rất hay nằm ngủ trên sô pha.

Thương Duẫn nghe vậy thì lấy làm lạ, chẳng phải phòng kí túc nào cùng có giường nằm hết hay sao? Lí nào anh lại ngủ trên sô pha được.

Nhưng nói đến nói lui, cậu cũng không có cách nào thay đổi được ý định của Dĩnh An. Đành vậy, cậu đưa chăn đến cho anh còn mình chỉ giữ lại đúng duy nhất một cái gối nằm.

Đi đường xa suốt mấy tiếng đồng hồ, hai người ai cũng đều mệt mỏi hết cả, chỉ vừa đặt lưng xuống liền có thể rơi vào giấc ngủ ngay.

Một giấc ngủ ngon cho đến nửa đêm, trước cửa phòng hai người liên tục vang lên những tiếng bước chân đầy dồn dập. Không chỉ vậy, bên ngoài cánh cửa còn vang lên những tiếng gõ liên hồi.

Không biết đây có phải là đặc quyền của khách quý hay không nữa, chẳng những đi ồn bên ngoài mà đến cánh cửa cũng chẳng chịu tha.

Thương Duẫn bị ồn ào làm cho thức giấc, cậu biết rõ những âm thanh này đều là do ma quỷ trong nhà gây ra nên vừa tỉnh dậy đã liền mở ba lô ra lấy bùa.

Dĩnh An thức dậy trước cả cậu, thấy cậu cũng đã tỉnh rồi thì ra hiệu cho cậu lặng lẽ bước đến cánh cửa ra vào. Chờ đến thời điểm thích hợp, cậu liền chạm vào tay nắm mở cửa ra.

Không ngoài dự đoán, bên ngoài phòng hoàn toàn không có lấy một bóng người.

Cậu chán nản nói: "Chạy mất rồi."

"Chúng ta đi kiểm tra thử xung quanh xem sao."

Thương Duẫn gật đầu, cùng anh đi đến những khu vực khác để kiếm tra. Mọi ngóc ngách trong nhà đều bị bao phủ bởi âm khí dầy đặc, chứng tỏ ma quỷ không chỉ hiện hữu bên trong căn nhà thời gian gần đây mà phải là rất lâu về trước.

Chẳng trách ngôi nhà này lại được bán với một cái giá rẻ bèo đến thế.

Đột nhiên, trong nhà bỗng vang lên một tiếng hét rất lớn, nghe giọng non nớt thế này dường như đang phát ra từ phòng ngủ của con Hạ Minh Tân.

Hai người nhanh chóng chạy đến nơi phát ra âm thanh, gã lúc này cũng đã có mặt tại đây, vừa nhìn thấy hai người họ liền lo lắng nói: "Hai cậu cứu con tôi với, bọn ma quỷ lại tiếp tục hành hạ tụi nhỏ rồi."

Bên trong, khung cảnh hoàn toàn trở nên hoảng loạn. Đứa con trai lớn thì ôm đầu ngồi vào một góc tường, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi tột độ, miệng liên tục lẩm bẩm những câu từ rất nhỏ, nhìn khẩu hình miệng cậu có thể mơ hồ đoán được cậu nhóc đang nói "đừng lại đây". Còn đứa con trai nhỏ lại có phần chật vật hơn, thẳng bé giống như không còn nhận thức được đau đớn, tự mình lấy tay cào cấu thật mạnh vào chính cơ thể mình đến nổi bật máu.

Dĩnh An trước tiên đi đến dán bùa lên trán đứa con trai nhỏ, bùa vừa được dán lên, cậu con trai nhỏ liền nhanh chóng mất đi ý thức mà ngất đi.

Anh quay sang nhìn Hạ Minh Tân nói: "Anh đi kiếm đồ sơ cứu vết thương cho thằng bé trước đi."

"À được." Hạ Minh Tân lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vội vàng vàng chạy xuống nhà tìm kiếm hộp cứu thương.

Đợi đến khi gã đã rời đi, cậu mới quay sang nhìn anh nói ra suy đoán của mình.

"Trong phòng này dường như vẫn còn một đứa trẻ khác."

Anh cau mày đầy thắc mắc: "Sao em lại biết?"



Thương Duẫn nhớ lại lúc mình mới bước chân vào căn nhà, có lẽ là do thói quen nên mỏi khi đến đâu cậu cũng đều nhìn thật kĩ mọi thứ xung quanh để kiểm tra.

Trong lúc vô tình cậu nhìn đến khung ảnh gia đình được đặt ngay trên bàn trà phòng khách, mắt cậu không kém đến nổi không thể nhìn ra số người xuất hiện trong tấm hình đó.

"Trong ảnh gia đình, hai vợ chồng nhà họ Hạ chụp ảnh cùng ba người con của mình, bao gồm hai nam và một nữ, mà ở đây thì lại chỉ mới có hai nam."

Dĩnh An lại cảm thấy cậu quá mức đa nghi, trong phòng này, ngoài bọn họ cùng hai đứa trẻ này ra anh không còn cảm nhận được hơi thở của bất kỳ ai nữa.

"Có lẽ là do giới tính khác biệt nên bé gái được hai vợ chồng nhà này sắp xếp ở một căn phòng khác."

Cậu lại không nghĩ như vậy.

Thương Duẫn rất cố chấp với suy đoán của mình, cậu chắc chắn rằng trong căn phòng này vẫn còn một đứa trẻ khác.

"Anh trấn an cậu nhóc đó đi, em thử tìm trong phòng thử xem."

Cậu đã muốn như vậy rồi, Dĩnh An cũng không có ý định ngăn cản, dù sao thì kiếm được hay không căn bản đều không liên quan đến anh.

Thương Duẫn bắt đầu đi khắp căn phòng dò xét, quả đúng là người giàu, một phòng dành cho trẻ em thôi cũng đã lớn đến như vậy rồi.

Cậu trước tiên tìm kiếm dưới gầm giường, sau đó lại đến những tủ đồ chơi ở gần đó và cuối cùng là tủ đồ.

Linh cảm nói cho cậu biết, bé gái đó nhất định đang trốn ở trong đây.

Của tủ vừa được mở ra, cậu còn chưa kịp quan sát kĩ có những gì đang xuất hiện ở bên trong thì một vật thể lạ màu đen bỗng nhiên bay xẹt qua mặt cậu, bay thẳng về phía Dĩnh An mà tấn công.

Thương Duẫn thấy vậy thì gấp gáp hô lớn để cảnh báo: "Anh An, cẩn thận!"

Dĩnh An phản ứng rất tốt, nhanh chóng ôm lấy bé trai né tránh sang một bên.

"Gì đây?"

Anh thất kinh nhìn thứ vừa lao đến mình, đến cả Thương Duẫn cũng phải ngớ người ra, ngơ ngác nhìn về phía nó.

Đây, chẳng là là một đứa bé hay sao? Tại sao lại có thể biến thành một thứ người không ra người mà thú cũng chẳng ra thú như vậy?

Vật thể vừa xuất hiện ở trong hình hài của một bé gái tám tuổi, khắp người mọc toàn là lông, hai bên miệng xuất hiện ria, trên người còn có thêm cả tai cùng đuôi, hết như một con mèo thành tinh.

Trông cô bé lúc này chẳng khác gì một thú nhân mà cậu thường thấy trong những bộ truyện tranh cả.

Hạ Minh Tân vừa mới từ dưới nhà đu lên cũng phải sững sờ trước hình ảnh này, gã không nghĩ con của mình lại có thể biến thành bộ dạng này.

"Hạ... Hạ Thư, con..."

Nó hoàn toàn không thể nghe hiểu lời ông, chỉ quay sang liếc nhìn một cái thật sắc lẻm sau đó lại tiếp tục lao đến tấn công hai người.

Ca này khó...

Nếu là ma quỷ, Thương Duẫn ít nhất còn có thể sử dùng bùa chú lên người họ. Đằng này lại là thú nhân, cậu biết sử dụng gì đây?

Dĩnh An đẩy cậu nhóc về cho cậu, sau đó một mình xông đến khống chế nó.



Đặt cậu nhóc ngồi lên trên giường, cậu khuỵu gối xuống hỏi: "Nhóc sao rồi, còn ổn chứ?"

Cậu nhóc từ nãy đến giờ cũng đã bình tĩnh lại vài phần, không còn là vẻ hoảng sợ như lúc hai người vừa mới tiến vào phòng nữa. Nghe cậu hỏi đến, giọng nhóc run run trả lời: "Họ... họ đều đã đi hết... rồi ạ?"

Thương Duẫn không gật đầu cũng không lắc đầu, cậu nhóc chỉ vừa mới bình tĩnh trở lại, cậu không muốn lại chọc cho nó hoảng sợ.

"Nói cho anh biết, trong suốt thời gian qua em đã nhìn thấy thứ gì?"

Nhóc kịch liệt lắc đầu nói: "Không, em không thấy gì hết, em không biết gì hết cả."

Có vẻ như đã có một ai đó đe dọa, không cho cậu nhóc được phép nói ra những điều mình đã nhìn thấy.

Cậu cố gắng thuyết phục: "Tại sao vậy? Anh đến đây để giúp em thoát khỏi nó, nếu như em không chịu nói thì anh biết phải giúp làm sao đây?"

Cậu nhóc có vẻ giao động trước lời nói của cậu, nhóc có chút lưỡng lự mà cúi đầu suy nghĩ. Cậu thấy vậy cũng kiên nhẫn chờ, không hối thúc cũng không bắt ép cậu phải lặp tức nói ra với mình.

Trong lúc chờ đợi câu trả lời đến từ nhóc đó, cậu quay sang nhìn Hạ Minh Tân đang bần thần đứng bên ngoài cửa hối thúc.

"Sao ông còn đứng ở đó, không tính vào đây bằng bó vết thương cho thằng bé à?"

Gã nghe vậy thì cũng nhanh chóng hoàn hồn, cầm chặt hộp cứu thương trong tay đi lại giường băng bó cho đứa con trai nhỏ đáng thương của mình.

Mà ở phía Dĩnh An, lúc này anh cũng đã chế ngự được Hạ Thư. Đặt hai tay cô bé ra phía sau lưng, anh nói: "Duẫn, lấy cho anh sợi dây."

Thương Duẫn được anh nhờ vả thì khẩn trương đứng dậy đi kiếm dây.

Cậu nhóc từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng trầm mặc bất ngờ lên tiếng: "Ở... ở trong tủ quần áo có dây thừng."

"Cảm ơn nhóc." Y mỉm cười nói với cậu nhóc rồi lập tức đi lại tủ quần áo lấy dây thừng đưa đến cho anh.

Trói lại xong, anh đặt nó ngồi ở một góc tường, mặc dù đã tạm thời khống chế được nó nhưng anh lại chẳng thể nào yên tâm cho được, bởi cho dù có bị trói lại thì nó vẫn còn rất hung hăng mà trừng anh "grừ grừ" lên mấy tiếng.

Trán Dĩnh An thẫm đẫm bởi mồ hôi, anh đứng dậy lấy tay quẹt đi sau đó nhìn gã nói: "Tôi không ngờ là nhà ông ngoài ma quỷ ra lại còn có thêm thú nhân luôn đấy!"

Anh cuối cùng cũng hiểu vì sau vừa nãy ngoài cậu cùng hai đứa bé kia ra, mình hoàn toàn không cảm nhận được sự xuất hiện của nó rồi, bởi vì nó lúc này có còn là một con người đúng nghĩa nữa đâu.

"Tôi cũng không biết, rõ ràng mấy ngày trước con bé vẫn còn rất bình tĩnh. Vậy mà hôm nay... hôm nay tại sao con bé lại thành ra thế này rồi?" Gã vừa nói vừa cố gắng kìm nén không cho nước mắt của mình rơi xuống.

Suy cho cùng đàn ông vẫn rất ít khi khóc, một khi khóc rồi hẳn là phải vì một chuyện gì đó rất thương tâm. Nếu đổi lại là cậu, cậu chắc chắn sẽ không nhịn được mà giống ông, sẽ rơi lệ.

"Này thì tôi chịu." Nếu biết trước còn có nhân thú xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn là mèo thì anh đã sớm ném thẳng nhiệm vụ này qua cho Tiêu An Tư rồi.

"Phải rồi, vợ của anh đâu?" Từ nãy đến giờ bọn họ ở đây gây ra nhiều động tĩnh lớn đến như vậy, chẳng lẽ cô không mảy may quan tâm đến dù chỉ là một chút sao?

Gã có Phần khó nói: "Cô ấy vẫn đang ngồi ở dưới... phòng ăn."

Anh tặc lưỡi một tiếng rồi nói: "Anh ở đây chăm sóc cho hai thằng bé đi, sẵn canh chừng đừng để cho nó (Hạ Thư) cắt đứt dây thoát ra, tôi cùng Thương Duẫn đi xuống phòng bếp kiểm tra xem sao."

Dĩnh An muốn tận mắt nhìn thử xem, rốt cuộc "vợ" của gã đang làm cái quái gì ở dưới.