Người Bạn Đồng Hành Âm Dương

Chương 17: Cảm ơn




Ôm chồng sách nặng nhọc trở về kí túc xá, Bác Văn Quân có cảm giác như hai cánh tay mình sắp rụng xuống luôn vậy.

Thật may vì Dương Minh vẫn luôn mở hé cửa nên hắn chỉ cần đẩy cửa ra là đi vào được, không phải tốn thời gian để chờ đợi người ra mở cửa cho mình.

Đem chồng sách mình vừa lấy về đặt lên trên bàn, hắn nhìn đến giường mình, Thương Duẫn lúc này cũng đã tỉnh lại hiện đang ngồi trên giường trò chuyện cùng với nó.

Bác Văn Quân nhìn cậu không nhịn được mà nói lời mỉa mai: "Tỉnh rồi đó à? Tôi còn tưởng cậu sẽ bị kẻ mình cứu giết chết luôn chứ!"

Trong lòng hắn biết rõ những chuyện này hoàn toàn không phải lỗi do cậu, có trách thì cũng chỉ có thể trách cậu lo chuyện bao đồng mà đem anh về đây, càng đáng trách hơn nữa chính là kẻ vong ơn bội nghĩa có ý đồ muốn giết người kia.

Cậu ấm ức cúi đầu nói: "Tôi đâu ngờ anh ta lại muốn bóp chết tôi như vậy."

Bộ dạng này của cậu trông đáng thương hơn là đáng trách, những lời nói mỉa mai vừa định nói ra liền nhanh chóng bị hắn nuốt ngược vào trong.

Hắn soạn chồng sách đó ra làm ba phần, đưa đến cho Dương Minh một phần rồi nói: "Sách của cậu, cảm ơn vì đã ở đây giúp tôi coi phòng."

Nó nhận lấy sách từ trên tay hắn khách sáo nói: "Không có gì đâu, dù sao thì anh trai tôi cũng ở phòng này, ngồi đây rãnh rỗi nói chuyện cùng anh ấy cũng không cảm thấy phiền."

Chỉ là đứng ở khoảng cách gần như vậy, nó dường như đã nhìn thấy được thứ gì đó xuất hiện trên người hắn, gương mặt thoáng chốc tối sầm đi.

Nét mặt không mấy tốt đẹp này của nó lọt hết vào tầm mắt Bác Văn Quân, hắn nhìn sự thay đổi đột ngột không báo trước của nó mà ngạc nhiên.



"Cậu sao vậy?"

Nó lắc đầu, nhanh chóng nở nụ cười nói: "Không có gì đâu, tôi xin phép về phòng trước. Cảm ơn anh vì đã lấy sách giùm tôi."

Bác Văn Quân ngơ ngác nhìn theo nó, cũng có phải bị ma đuổi đâu mà cần phải chạy nhanh đến như vậy làm gì không biết.

Lại lơ đãng liếc nhìn sang Thương Duẫn vẫn đang ngồi trên giường mình, không biết có phải vì dấu tay trên cổ cậu quá chói mắt hay không mà hắn lại cảm thấy cậu lúc này trông rất đáng thương, rất cần được người khác ở bên chăm sóc.

Tựa như bị ma xui quỷ khiến, hắn đi lại tủ đầu giường của mình rót một ly nước đưa đến cho cậu.

Ngẩn người nhìn ly nước đột ngột xuất hiện trước mắt, Thương Duẫn phải mất một lúc mới lấy lại được tinh thần, cậu không ngờ sẽ có một ngày hắn chủ động rót nước đưa đến cho mình như bây giờ.

Đột nhiên cảm thấy hắn cũng không có đáng ghét như tưởng tượng, nếu bỏ đi ấn tượng không tốt về ngày đầu gặp gỡ, cậu chắc chắn sẽ rất thưởng thức người bạn cùng phòng này. Cậu thực sự hâm mộ những người đàn ông cao lớn giống như hắn, hơn nửa mặt cũng rất đẹp trai, là mẫu đàn ông lí tưởng trong mắt của rất nhiều người. Có một người bạn cùng phòng như vậy, nói cậu không tự hào chính là nói dối, biết đâu sau này có một ngày cậu sẽ được hưởng ké phúc lợi của hắn thì sao?

Nhưng dường như cậu đã quá ngây thơ, một ngôi trường ma quái như Sa Mạn hoàn toàn khác hẳn với những ngôi trường bình thường khác, lí nào lại có thể thơ mộng được như những bộ phim học đường mà cậu từng được xem qua.

Đứng nhìn cậu suy nghĩ liên ma liên miên một hồi, bàn tay cầm nước cũng đã giơ ra đến mỏi nhừ mà cậu vẫn chưa có ý định nhận lấy, hắn gần như mất kiên nhẫn hối thúc: "Cậu có uống hay không để tôi còn biết."

Cậu nghe vậy thì gấp gáp nhận lấy ly nước từ hắn, lí nhí nói: "Cảm ơn."



Hôm nay Thương Duẫn trải qua loại chuyện như vậy, trong người cảm thấy rất mệt mỏi tựa như không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ngồi yên trên giương, cổ họng cũng rất khát nước. Hắn đã có lòng tốt rót nước cho mình như vậy, cậu mà còn không nhận chứng tỏ cậu chính là đồ ngu.

"Sách tôi để qua bàn học cậu rồi đấy, ngày mai bắt đầu khai giảng nên nhớ dậy sớm chút."

"Cảm ơn cậu." Cảm ơn vì tất cả những gì hắn đã làm cho mình hôm nay.

"Muốn cảm ơn thì đừng chỉ nói suông như vậy, nên làm chút gì đó cho tôi đi chứ!" Hắn muốn nhân cơ hội này chiếm được chút lời từ cậu.

"Anh muốn tôi làm gì?"

"Rất đơn giản, cậu chỉ cần hằng ngày chuẩn bị cơm nước cho tôi thôi."

Bác Văn Quân đích thị là một kẻ lười, nhưng hắn chỉ lười biếng khi ăn cơm. Chỉ khi có ai đó mang thức hắn đến cho hắn, hắn mới ngon miệng thưởng thức bằng không sẽ rất hời hợt kể cả khi nó liên quan đến sức khỏe của mình. Đã từng có lần, hắn ngất xỉu vì cả ngày không ăn uống gì khiến cha mẹ mình một phen sốt vó.

Nhưng kể từ khi đến nơi đây, Bác Văn Quân cũng tự biết chăm lo cho mình hơn, dù bệnh lười vẫn còn đó nhưng về chuyện ăn uống thì hắn chưa bao giờ bỏ đói bản thân mình ngày nào. Bây giờ có cậu làm bạn cùng phòng, hắn cũng đã giúp đỡ cậu một phần ân tình xem như yêu cầu này cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Thương Duẫn ban đầu còn tưởng hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì đó khó nhằn với mình, không ngờ lại chỉ là công việc nấu cơm đơn giản như vậy. Nói gì chứ việc này dễ, từ nhỏ đến lớn cậu theo học nấu ăn từ thím út, nếu chỉ là một vài món ăn đơn giản thôi thì cậu vẫn có khả năng làm được.

"Được thôi, cứ giao cho tôi."

"Chốt!"