Lâm Sâm khoác hờ áo tắm của khách sạn, vừa thấy vẻ mặt Tần Thâm đã biết người này hiểu lầm rồi.
Hắn nghĩ thầm, tên này định làm gì đây, tổn thương Thạch Kha như thế, khiến cậu sinh nhật mà cứ như thất tình, hiện tại lại không biết xấu hổ mà bày ra bộ mặt như đi bắt gian.
Lâm Sâm nhích người sang một bên, chặn Tần Thâm lại không cho hắn bước vào.
Hắn nhìn Tần Thâm từ chân lên đầu, hất cằm, ý muốn nói chuyện.
Tần Thâm đôi mắt tối lại, sắc mặt ngày càng xấu đi: "Tôi không có gì muốn nói với cậu. Thạch Kha đâu?"
Lâm Sâm khoanh tay: "Tao còn cần biết mày muốn nói chuyện với tao hay không à."
Hắn trở tay đóng cửa lại, đấm Tần Thâm một cái. Vẻ mặt cay nghiệt, ánh mắt khinh thường: "Mày định làm gì tao? Đừng tưởng tao không biết, chỉ có Thạch Kha ngốc nên mới cam tâm tình nguyện bị mày lợi dụng. Mày đã cầm tiền của người ta rồi, tốt xấu cũng nên làm việc cho tốt, đừng mẹ nó tự đề cao bản thân quá."
Tần Thâm vốn tức giận đến tái mặt, nghe hắn nói, cơn tức giận như thủy triều từ từ rút xuống, lửa trong ánh mắt cũng tắt ngấm, chỉ còn lại ảm đạm.
Lâm Sâm nhìn gương mặt đó, nghĩ thầm cũng chỉ có khuôn mặt là trông tạm được, thằng ngốc Thạch Kha kia, coi trọng cái gì không coi trọng, lại đi coi trọng khuôn mặt.
Hắn nghĩ, nếu Tần Thâm thật sự có khí phách, thì không nên nhận đầu tư của anh hai Thạch gia.
Nếu đã nhận, phải đối xử thật tốt với Thạch Kha. Đã lấy Thạch gia làm chỗ dựa, còn không cố gắng làm việc, ngày ngày dằn vặt Thạch Kha để làm gì.
Lâm Sâm càng nghĩ càng không ưa nổi Tần Thâm, hắn hừ một tiếng: "Nếu tao là mày, tao sẽ học cách thông minh một chút. Bằng không chờ ngày nào đó Thạch Kha không còn hứng thú với mày nữa, sẽ có nhiều người muốn thế chỗ mày lắm."
Tần Thâm không nói gì, lại siết chặt nắm đấm.
Lâm Sâm trông là biết nắm đấm đó rất có lực, nhưng chẳng sao, hắn không tin Tần Thâm dám động thủ.
Thực tế chính là như vậy, hắn có nhà hắn làm chỗ dựa, cường quyền ép người thì đã sao?
Nói chuyện đàng hoàng với Tần Thâm vài câu cũng là nể mặt Thạch Kha mà thôi.
thích truyện boy love Bằng không những người như bọn hắn, có mấy ai để ý đến Tần Thâm.
Thế nhưng người này thật sự cao tay, Thạch Kha lại ngốc, vì thứ đồ chơi này mà ầm ĩ với gia đình, còn ầm ĩ với nhóm bạn, thực sự là bị quỷ ám mà.
Lâm Sâm tiếp tục nói: "Đừng tỏ vẻ mặt bắt gian phu, tao nếu muốn cùng với Thạch Kha, đã không đến lượt mày. Hôm nay sinh nhật nó, nó vì mày mà không vui, mày đi mà dỗ nó cho đàng hoàng, đừng mẹ nó trưng vẻ mặt người chết đó ra. Làm ** lại còn muốn lập đền thờ."
Đôi mắt Tần Thâm vằn đỏ, là giận dữ, là căm ghét, trông hung hãn như một con thú ăn thịt.
Ánh mắt kia đáng sợ vô cùng, khiến Lâm Sâm hơi giật mình, lùi về sau một bước.
Tần Thâm giọng nói khàn khàn, mang theo kiềm chế cùng tức giận: "Số tiền kia, tôi sớm đã có thể trả lại Thạch gia."
Lâm Sâm xoa xoa tay, "Thì sao nào, cầm rồi thì chính là nợ."
Tần Thâm thù hằn trừng mắt nhìn hắn, quay đầu đi vào phòng Thạch Kha, còn trở tay khóa cửa lại.
Lâm Sâm nhún nhún vai, lập tức đi xuống lầu mở cửa một phòng khác.
Mà trong phòng, người vừa nãy còn rất hung ác nhìn thấy Thạch Kha quấn chăn nằm trên giường ngủ ngon lành, hung ác trên mặt từ từ tản đi.
Hắn đi tới bên giường, khẽ thở dài. Nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt người nọ, lại khắc chế mà rút tay về.
Tần Thâm nhỏ giọng gọi tên Thạch Kha, giọng nói vô cùng khổ sở cùng cay đắng.
- ---------
Anh Sâm là thẳng mà cưng Tiểu Kha còn hơn pháo hôi công