Người Anh Yêu Là Em

Chương 55: Tùng yêu Nhi?




Nhi chưa kịp quay lại, người phía sau đã kéo Nhi vào góc tối cạnh gốc cây sấu cổ thụ trước quán cà phê. Anh ta đội một chiếc mũ che nửa mặt nhưng Nhi vẫn nhận ra anh ta. Nhi tròn mắt ngạc nhiên.

– Cậu ở đây làm gì?

– Suỵt!

Anh chàng trẻ tuổi to cao có gương mặt khá bảnh bao đó đưa một ngón tay lên miệng.

– Chị dâu không nên vào đó, tốt hơn hết chị nên về nhà đi!

Nhi phân vân. Mạnh cử anh ta bí mật bảo vệ Nhi? Mạnh có cần thiết phải cẩn thận quá vậy không?

Ngó nét mặt nghiêm trọng của anh chàng, Nhi cười cười.

– Không sao đâu, cậu cứ yên tâm. Người hẹn tôi là bạn trai cũ của chị tôi thôi mà.

– Chị dâu, chị đừng để em phải dùng biện pháp mạnh!

Câu nói đe dọa của anh ta làm Nhi nhíu mày. Bỗng, điện thoại Nhi trong túi áo đổ chuông.

– Em bận gì à, sao chưa ra gặp anh thế?

– Em…

Nhi chưa nói hết câu bỗng lịm đi. Anh chàng to cao kia điểm huyệt Nhi rồi vác cô lên vai, chạy về hướng nhà Nhi. Lỡ mà để chị dâu vào đó rồi xảy ra chuyện gì thì cậu biết ăn nói sao với anh Mạnh của cậu chứ?

Tiếc cho cậu chàng, vừa vác Nhi đi được một đoạn, cậu bỗng vấp phải hòn đá làm cậu lảo đảo suýt ngã nhào ra.

Phù, may mà chị dâu của cậu vẫn còn trên người cậu, không có bị rơi xuống đất. Thế mà, cậu chưa kịp vui mừng thì đã phải đối diện với một nhóm người bặm trợn trước mặt.

Ngay lập tức quay đầu, cậu lại vác Nhi chạy theo hướng ngược lại. Cơ mà, vừa chạy mấy bước, tên to cao quen mặt trong ảnh mà Mạnh đưa cho cậu coi đã xuất hiện, hắn nở một nụ cười khinh bỉ.

Chuyện sau đó cũng dễ hiểu, khi chỉ có mình cậu chàng mà đối phương có đến tận mười tên lực lưỡng hung hãn, cậu chỉ có thể bị ăn đòn đến ngất đi, còn người cậu cần bảo vệ thì dễ dàng lọt vào tay lũ cướp người đó.

*****

– Em dậy rồi à, em làm anh lo quá!

Nhi lơ mơ mở mắt. Nhi đang ở đâu thế này? Tùng?

Tùng nhẹ nhàng tiến lại, anh đặt cốc sữa ấm lên bàn trà rồi mỉm cười.

– Tối qua em bị một tên thanh niên to cao đánh ngất, hắn định mang em đi thì may anh lại phát hiện. Anh đã cho hắn một trận rồi. Anh sợ hắn có đồng bọn ẩn nấp quanh nhà em nên đành đưa em lên xe rồi mang em về đây.

À… chắc Tùng hiểu lầm thanh niên đó là kẻ xấu, Nhi ậm ừ.

– Đây là đâu hả anh Tùng?

– Căn hộ anh ở. Em cứ nghỉ ngơi đi, chắc em hãy còn mệt.

Nhi đâu muốn ở đây với Tùng. Một nam một nữ trong phòng, người ngoài thấy sẽ nghĩ gì. Nhi hơi váng đầu nhưng cũng vội vàng bước khỏi giường.

– Em khỏe rồi. Em về đây. Cảm ơn anh, nhưng người đó không phải kẻ xấu đâu.

– Không phải kẻ xấu mà đánh ngất em à? Anh không cho em về lúc này đâu, em cứ ở đây đã.

– Thôi… em phải về!

Nhi cương quyết bước ra phía cửa, nhưng… cửa khóa mất rồi. Nhi quay lại, bắt gặp ngay ánh mắt ngây dại của Tùng đang nhìn Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt này… Nhi lạnh cứng cả người.

– Anh Tùng…

Tùng lao đến hôn Nhi ngấu nghiến làm Nhi hoảng loạn, cố hết sức đẩy Tùng ra. May sao, Tùng cũng buông Nhi ra.

Nhi hoảng hồn, người run lên bần bật. Nước mắt Nhi bắt đầu rơi trong hoảng loạn.

– Anh… anh làm gì em thế này hả anh Tùng?

Tùng tỏ vẻ ăn năn, anh ta đưa tay lên má Nhi, khẽ vuốt ve gương mặt trắng bệch đẫm nước mắt của Nhi. Tùng nhìn Nhi bằng ánh mắt âu yếm dịu dàng mà chưa bao giờ anh dám công khai bày tỏ như lúc này.

– Anh xin lỗi… anh không kiềm chế được mình. Bởi vì… anh… anh yêu em.

Nhi mở to đôi mắt đẫm lệ khiếp đảm nhìn Tùng. Tùng yêu Nhi?

– Anh đang nói gì thế? Không phải anh yêu chị Linh sao anh Tùng?

– Từ lúc gặp em anh mới biết, anh không yêu Linh, em mới là người anh yêu.

Nhi lắc đầu nguầy nguậy, người Nhi run rẩy, nước mắt lăn dài trên má.

– Không… anh mới gặp em thôi mà… anh không thể yêu em được…

– Anh đã yêu em từ trước khi gặp em rồi, anh yêu Linh là vì anh yêu em Nhi ạ.

– Anh dừng lại đi, em không yêu anh, chúng ta không bao giờ có thể yêu nhau!

Nhi gắt lên rồi lùi về sau khi Tùng cố gắng tiến lại. Tùng đẩy Nhi sát vào tường, anh ta lại cúi xuống hôn Nhi. Nhi cố sức giãy giụa trong tay Tùng một hồi nhưng không thể nào thoát được.

Bất lực, Nhi cắn anh ta một cái thật mạnh. Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi làm Nhi buồn nôn, Nhi xanh mặt bụm miệng đẩy Tùng ra rồi chạy vội vào nhà vệ sinh để nôn. Nhi muốn nôn cho hết những gì ghê tởm mà Nhi vừa phải chịu đựng. Nhi thực sự cảm thấy ghê tởm con người này.

Có vẻ Tùng lo lắng cho Nhi, anh ta xông vào nhà vệ sinh vỗ lưng Nhi làm Nhi đang nôn cũng cố quay lại gạt anh ta ra. Tiếng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng Nhi.

– Mạnh và Linh cũng đâu tử tế gì, không phải bọn họ đã phản bội chúng ta sao? Tốt hơn hết em hãy ngoan ngoãn ở bên tôi đi!

Tùng lạnh lùng cất lời rồi bỏ ra khỏi phòng, không quên khóa chặt cửa, để lại mình Nhi với nỗi ghê tởm cùng khiếp sợ. Nhi nôn ọe, khóc lóc một hồi rồi cũng đành rửa mặt, thất thểu bước ra khỏi toilet.