Người Anh Yêu Là Em

Chương 17: Người thương của Mạnh




Thành Đạt mặt đỏ bừng, bước sang bàn Mạnh và Nhi, tay cầm một cốc bia.

- Mạnh… tôi mời cậu và Bảo Nhi một cốc, coi như chào mừng cậu và Nhi đến phòng!

- Nhi không uống được bia, tôi uống thay Nhi.

- Tôi uống được, sao tôi lại không nhận lời mời của anh Đạt chứ?

Nhi không uống được bia là thật, Nhi cũng không ngờ Mạnh lại nhớ chi tiết đó. Hôm đi ăn nướng hôm đó đúng là Nhi lắc đầu nguầy nguậy khi Mạnh định rót bia. Thế nhưng, chẳng hiểu sao Nhi muốn chọc tức Mạnh nên Nhi nâng cốc bia với Đạt rồi uống cạn một hơi.

Một lúc sau, hơi bia bốc lên làm Nhi choáng váng. Hình như là Nhi hơi say mất rồi.

Nhi nhìn hình như có hai Mạnh thì phải, Nhi cười ngây ngốc. Rồi Nhi ngả người sang một bên ghế, nhắm chặt mắt cố gắng trấn tĩnh lại.

Mạnh nhìn thế cũng hơi hốt hoảng, nhưng thấy Nhi vẫn chưa mất tự chủ nên Mạnh chỉ gọi phục vụ mang ra một ly nước cam cho Nhi mà thôi.

Một lúc sau Nhi cũng tỉnh táo lại, cuộc vui bên bếp nướng khi ấy cũng đã tàn. Những lời chúc tụng giao lưu sôi nổi làm ai cũng có chút hơi men. Sếp Tuấn lại rủ cả bọn đi hát karaoke nhưng Nhi thấy mệt nên xin phép về nghỉ. Thiếu Nhi thì làm sao mà vui được nữa, nên nhóm chào mừng cũng đành giải tán thôi.

Thấy Nhi còn ngồi đó, Đạt tiến lại hỏi Nhi.

- Để… anh đưa Nhi về nhé!

- Nhi đang ngà ngà say, không nên ngồi xe máy. Để tôi đưa cô ấy về!

Mạnh cất lời, kéo tay Nhi đứng dậy. Nào ngờ, Nhi giật tay Mạnh ra.

- Anh Đạt, phiền anh đưa tôi về!

- Vâng…

Chẳng hiểu sao Đạt lại “vâng” với Nhi. Rồi Đạt định đỡ Nhi đi, nhưng Nhi giật ra, bước lên trước, đi thẳng ra khỏi cửa. Nhi lên xe để Đạt đưa Nhi về.

Có một chiếc xe hơi bám theo xe Đạt về nhà trọ của Nhi. Tuy nhiên, khi đang bám theo hai bạn Đạt và Nhi, người lái chiếc xe đó nhận được cuộc gọi.

- Alô, cậu Mạnh đấy ạ, cậu mau về đi tiểu thư Ngọc Huệ vừa bị ngất ạ.

- …

- Hừm, tôi biết rồi.

Mạnh cau có nhưng vẫn tiếp tục bám sát chiếc xe máy phía trước cho đến khi chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ có sân vườn. Mạnh dừng lại từ xa, lặng lẽ nhìn hai người trên xe máy bước xuống.

*****

Đưa Nhi về trước cổng nhà, thoáng thấy sơn ở tường nhà bị tróc, Đạt đã gợi ý giúp Nhi ngay.

- Phòng Nhi ở bị tróc sơn à, để mai anh qua sơn lại giúp Nhi nhé!

- Em cảm ơn anh Đạt, muộn rồi nên không tiện mời anh vào chơi, vậy hẹn anh chiều mai nhé!

Đạt còn lần chần chưa muốn về nên cứ đứng đó cười cười. Lần đầu tiên Đạt quen một cô bạn xinh đẹp như thế mà tính cách cô ấy có vẻ cũng thật đáng yêu, nên là Đạt rất có hứng thú với Nhi.

- Thôi, em vào nhà đây, chào anh Đạt nhé!

- Ừ, chào Nhi. Hôm nay anh rất vui, cảm ơn Nhi nhé!

Nói rồi Đạt lên xe ra về. Nhi cũng vào nhà, đóng cổng lại. Người trên xe hơi phía xa cũng quay đầu xe.

*****

Mạnh về đến căn biệt thự sang trọng trên một con phố vắng tại Hải Phòng thuộc sở hữu của gia đình Huy Phát là lúc chín giờ tối. Vừa thấy Mạnh, vú Liên đã vội ra kéo Mạnh vào phòng tiểu thư Ngọc Huệ.

- Không thấy cậu về như mọi khi mà lại không gọi được cho cậu nên tiểu thư lo lắng quá ngất đi đấy cậu, cậu mau vào thăm tiểu thư đi ạ.

- …

Cô tiểu thư xinh đẹp yếu ớt Ngọc Huệ đang nằm trên chiếc giường công chúa. Thấy Mạnh, cô nhỏm dậy vươn tay run run về phía Mạnh thỏ thẻ.

- Anh Mạnh, sao hôm nay anh đi đâu thế, em không gọi cho anh được.

Mạnh cũng vỗ về cô gái trẻ đẹp giàu có một cách dịu dàng.

- Ừ, anh xin lỗi, anh có chút việc ở công ty.

- Sao anh không nhắn cho em, anh có biết em đã lo lắng thế nào không?

Nói rồi cô bắt đầu thút thít khóc, Mạnh nhìn cô mỉm cười, lau nước mắt cho cô, có vẻ anh cũng thương cô ghê lắm.

*****

Nhi bước vào căn phòng nhỏ nằm lọt trong khu vườn bao tí xíu cây dại mọc rậm rạp đầy muỗi của căn nhà trọ. Vừa cởi giày, vứt túi xách ra bàn, cô nằm vật lên giường.

Ngày đầu tiên đi làm mà đã mệt mỏi thế này, liệu Nhi có trụ lại được ở đây lâu không, Nhi khẽ thở dài.

Duy Mạnh, hình tượng hoàn hảo của anh trong cô giờ càng trở nên đẹp đẽ hơn, nhưng đồng thời giờ đây anh cũng xa vời quá. Đã nhiều lần Nhi thầm nghĩ, cô sẽ tìm cách gặp lại Mạnh, rồi nếu như anh chưa có ai, cô sẽ theo đuổi lại anh với tình cảm chân thành nhất. Cô cũng đã đủ trưởng thành để hiểu hạnh phúc của mình là của mình, nếu đó là người đàn ông cô cần và người đó cũng yêu cô, thì tất cả những người khác đều không thể ngăn cản, cô có quyền quyết định hạnh phúc của mình cơ mà. Ấy vậy mà, công việc bận rộn cuốn cô đi đến nỗi cô cũng quên mất mình từng khao khát Mạnh thế nào. Để rồi không ngờ gặp lại Mạnh tại Hải Phòng lần này, anh đã không còn thuộc về cô như ngày xưa nữa.