Người Anh Em Của Tôi Trở Thành Thằng Tồi

Chương 21: Chương 21 :




“Tôi không có làm gì có lỗi với cậu mà, Trần Hòa Bình.”

“Cậu muốn phá huỷ tôi đó, Trương Thần à.”

Vết thương của Trương Thần đã được băng bó kỹ càng, cánh tay của tôi cũng đã được xoa nắn trở lại, Trương Thần cầm dây thừng, trói tay chân của tôi lại. Giờ phút này chúng tôi nằm song song với nhau, trong miệng hắn ngậm thuốc lá, khói thuốc lan đến trước mũi tôi, gợi lên cơn nghiện thuốc lá lâu ngày không xuất hiện trong tôi.

“Hút điếu thuốc không?”

“Không hút.”

“Chậc, cũng là do cậu dạy tôi hút thuốc đấy.”

Tôi không lên tiếng, chỉ là ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tôi cũng không phải là người được làm từ đất, thế nên tôi cũng sẽ có mấy phần nóng nảy, Trương Thần từng bước ép sát, ép tới mức tôi thở không nổi. Tôi không muốn trở thành người giống như hắn, cũng không muốn chơi cái trò gì mà trong lòng có người yêu, dưới khố thường xuyên đổi lỗ để chơi đùa.

Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật nằm ở chỗ con người có sự tự chủ, nằm ở chỗ loài người có thể khắc chế được dục vọng của chính mình, và nhân loại cũng vì điều này mà cảm thấy vinh hạnh.

Nhưng từ đầu đến đuôi Trương Thần đều là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, khi hắn phát tiết dục vọng thì sẽ dùng hết mọi khả năng để khiến cho bản thân mình cảm thấy sung sướng hơn một chút. Đối với hắn mà nói, trạng thái tốt nhất là tìm được một người giống hắn để chơi hoặc là một con thú cưng ngoan ngoãn, người trước có thể tùy tiện chơi đùa mà không ai nợ ai, người sau có thể trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới(*).

Tôi không làm được việc vĩnh viễn khoan dung cho hắn, cũng không làm được việc sống một cuộc sống cực kỳ buông thả cùng với hắn, tôi và hắn căn bản là không thích hợp để hợp lại cùng nhau.

Trương Thần hút xong điếu thuốc này bèn cười hỏi tôi: “Cậu đến Hải Nam thì chuẩn bị đi chơi ở đâu thế?”

Tôi không lên tiếng, hắn bèn cực kỳ tự nhiên mạnh mẽ đánh cho tôi một quyền vào bụng: “Câu này là đang hỏi cậu đấy.”

Đau vãi chưởng, tôi khá là sợ đau, vì không muốn lại phải ăn thêm một quyền nữa nên tôi đành phải mở miệng đáp: “Không có kế hoạch nào cả, đi tới chỗ nào thì sẽ vui chơi ở chỗ đó thôi.”

“Tôi không có tâm tình gì để chơi, cậu quay trở lại cùng với tôi đi, có được không?”

Tôi không lên tiếng, nhưng trong lòng tôi lại rất rõ ràng, Trương Thần đã quyết định rồi. Tôi không lên tiếng nữa, Trương Thần bèn ngồi bên cạnh bấm bấm điện thoại di động; một lát sau, hắn thẳng thắn vứt điện thoại di động qua một bên, tiếp tục tìm cớ để nói chuyện.

“Trần Hòa Bình, ngày nào cậu cũng sống trong cảnh quá mức căng thẳng như thế, có thấy mệt không vậy?”

“Còn cậu ngày nào cũng đi làm loạn một cách mù quáng với người khác, cậu có thấy mệt không thế?”

“Tôi cũng không có làm loạn một cách mù quáng với người khác mà, nghiêm túc tiếp xúc không vượt quá mười người, mà đám người kia bây giờ vẫn đang còn là sinh viên, họ chơi còn điên hơn tôi nhiều ấy chứ.”

“Ồ.”

“Trần Hòa Bình, cậu ồ cái gì, cậu ghét bỏ tôi đấy à?”

Đâu chỉ ghét bỏ, còn là rất ghét bỏ luôn đấy, lời này đã đến bên mép rồi nhưng tôi vẫn không có nói ra vì tôi thật sự không muốn lại ăn thêm mấy nắm đấm của hắn nữa đâu.

“Tôi nói rồi, trừ cậu ra, tôi chưa từng bị ai khác đè ra đụ, cậu nên tin tưởng lời đó đi chứ.”

Tôi không biết mạch não của Trương Thần hoạt động theo phương thức nào, vì thật ra thì việc đi chịch người khác và bị người khác chịch cũng không có gì khác nhau cho lắm, quan hệ tình dục hỗn loạn thì chính là hỗn loạn, lấy tư thế cơ thể ra để tẩy trắng thật sự chỉ là một cái bia đỡ đạn tồn tại trong truyện đam mỹ.

Cái lỗ ở phía sau của hắn không phải là cái lỗ làm bằng vàng ròng, thứ ở trước mặt tôi cũng không phải là một con chim hoàng kim, cho dù là nam hay là nữ, là 1 hay là 0 thì việc quan hệ tình dục hỗn loạn chính là hỗn loạn, không có cách nào có thể tẩy trắng.

Con người tôi có tư tưởng rất lạc hậu, ngay cả việc quá trớn trên mặt tinh thần cũng đã bị tôi quy chụp là sai lầm; đối với người làm loạn như Trương Thần, nếu như không phải chúng tôi đã quen biết thân thiết với nhau nhiều năm thì tôi chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ghét bỏ hắn.

Bây giờ hắn còn muốn kéo tôi cùng trở thành một người chuyên làm loạn y như hắn, tôi lại càng thấy ghét bỏ hắn.

Nhưng, nếu như phải ăn ngay nói thật thì tôi có thấy ghét bỏ hắn cũng chẳng có tác dụng gì, tôi không có quyết tâm đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, một lần duy nhất quyết tuyệt mà đi nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Mệt mỏi và bất đắc dĩ, còn có chút mùi vị vò mẻ không sợ sứt; tôi nhắm chặt mắt lại, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng vang bé nhỏ —— Trương Thần trằn trọc trở mình, như thể đang có một chuyện gì đó khiến hắn cảm thấy phiền lòng vậy.

Tôi âm thầm đếm cừu, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, cố gắng để cho mình chìm vào giấc ngủ mau một chút. Đúng lúc đấy, Trương Thần cất tiếng nói, hắn hỏi tôi: “Trần Hòa Bình, cậu không ngủ đi à?”

Đây rõ ràng là một câu hỏi tu từ, tôi không hé răng nói gì, hắn cũng chẳng hề do dự chút nào, dứt khoát bắt đầu cởi dây trói trên người tôi.

Sợi dây trên người tôi là do vệ sĩ của hắn có, hắn càng gỡ thì dây càng siết chặt; Trương Thần tùy tiện cởi trói, không những không mở ra mà ngược lại còn siết cho tôi càng ngày càng chặt hơn. Tôi không thể không mở mắt ra để nhắc nhở hắn: “Cậu tìm con dao nào đấy để cắt đi, dùng tay không được đâu.”

Hắn cười tủm tỉm, cầm dao trong tay, nói: “Đúng là cậu không ngủ mà.”

Tôi bị điên rồi thì mới cảm thấy dáng vẻ cười rộ lên của hắn trông vô cùng đẹp mắt. Hắn cũng biết gương mặt kia của mình có lực sát thương rất lớn, thế nên hắn đặc biệt lại gần tôi, sau đó hắn hôn một cái lên chóp mũi của tôi rồi nhìn chằm chằm tôi, nói: “Tôi muốn hôn cậu.”

Tôi không còn lời nào để nói, hắn lại nâng cằm lên rồi hôn lên trán của tôi một cái: “Trần Hòa Bình, ngay cả khi cậu không làm bạn trai của tôi thì tôi vẫn sẽ giúp cậu nếu cậu cần mà.”

Tôi biết rõ những lời này là lời tâm tình đã được thiết kế tỉ mỉ, nhưng lại không ngăn được việc đầu ngón tay hơi run lên một chút, cái tên Trương Thần này rất am hiểu việc phỏng đoán lòng người, tôi đã thấy cách hắn thu mua người đối diện như thế nào, cũng đã từng bắt gặp cảnh hắn vừa cười vừa đào ra vô số những cạm bẫy ngọt ngào. Hắn hưởng thụ cảm giác kiểm soát người khác, thích xem cảnh những bé cừu con lạc đường dưới sự dụ dỗ của hắn mà đi tới con đường do hắn hoạch định.

“Không cần.” Tôi nghe thấy âm thanh của chính mình, lại biết mình nói ra cũng không có kiên định như vậy.

“Trần Hòa Bình, tôi luôn luôn yêu thích cậu, tôi nghĩ là tôi có chút yêu cậu rồi.” Trương Thần không hề quan tâm mà dùng dao cắt đứt dây thừng trên tay tôi, hắn nằm nhoài trên người tôi, thân thể của chúng tôi dán sát vào nhau, mỗi một động tác dù là nhỏ nhất của hắn cũng có thể cọ sát vào thân thể của tôi: “Trần Hòa Bình, tôi yêu cậu.”

Tôi không để câu nói này vào trong lòng, nói thật lòng thì thân thể của hắn đang cọ sát tôi đến mức cơ thể tôi bốc hỏa, gốc rễ tàn ác phía dưới đang rục rà rục rịch, chẳng mấy chốc đã ngẩng đầu lên —— nhưng vấn đề là hắn còn muốn châm thêm một ngọn lửa nhỏ, cú xoay người của hắn không giống như tùy ý mà lại càng giống như là đang cố ý.

“Lúc không gặp được cậu, tôi sẽ cảm thấy nhớ cậu. Khi cậu ở cạnh tôi, tôi sẽ muốn được hòa làm một thể với cậu; cậu làm tôi cũng được mà tôi làm cậu cũng được, tôi như một người điên mà ngày ngày đêm đêm nhớ mong cậu.”

Hắn cắt đứt dây thừng, tay của tôi mới vừa được tự do thì hắn đã cúi đầu hôn lên môi tôi, đó không phải là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước mà nó là một nụ hôn mang theo sự hung ác, điên cuồng.

Tay của tôi đặt trên bả vai của hắn, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng sức mạnh của hắn lại lớn đến đáng sợ, tàn nhẫn mà đè lên người tôi.

Đã lâu rồi tôi chưa hôn người cùng giới, đầu lưỡi của hắn quá mức linh hoạt, tôi lảo đà lảo đảo chống cự lại, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn đắm chìm trong nụ hôn không nên phát sinh này.(App TƳT)

Tay hắn siết chặt lấy thắt lưng tôi, nhưng rất quy củ mà không có sờ loạn, hắn hôn tôi một lát rồi ngẩng đầu lên, nói với vẻ cực kỳ tự nhiên: “Cậu cứng rồi.”

Cho dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của Trương Thần vẫn có sức hấp dẫn trí mạng đối với tôi y như trước —— hắn là đối tượng duy nhất mà tôi làm tình cùng, mà tôi thì đã ở trong tình trạng chăn đơn gối chiếc được hơn một năm nay rồi.

“Cậu có muốn chịch tôi không?”

Hắn hỏi câu này nhưng lại không có ý định nghe tôi trả lời, cực kỳ tự nhiên mà bò xuống khỏi người tôi, sau đó bắt tay vào việc cắt đi dây thừng trên chân tôi. Hắn vừa cắt dây trói vừa nhìn phần thân dưới của tôi: “Hình như là nó có lớn hơn một chút rồi nè, lúc tiến vào sẽ thoải mái lắm cho mà xem.”

Tôi giãy dụa nâng người dậy khỏi giường, miễn cưỡng ngồi dậy, duỗi tay về phía hắn: “Đưa dao cho tôi đi, tốc độ của cậu chậm quá.”

“Không thể cho cậu được, lỡ chẳng may cậu lấy dao đâm tôi thì sao?”

Mặc dù hắn nói như vậy nhưng vẫn nhét dao vào trong lòng bàn tay tôi: “Tôi giao tính mạng của mình cho cậu đấy, ai bảo tôi yêu cậu làm chi.”

Hắn thật là biết nói lời âu yếm.

Tôi co đầu gối lại, dịch đến bên giường, bắt đầu cắt dây thừng, oán thầm xem lời tâm tình lần này của hắn có thể lừa gạt được bao nhiêu người.

“Trần Hòa Bình, thật ra tôi không hiểu tình yêu là gì cả đâu.”

Hắn nói như vậy, ngón tay lại nắm chặt lấy chân của tôi, cẩn thận vuốt ve nó.

“Khi đó, ngày nào tôi cũng phải chịu áp lực rất lớn, cũng không được tiếp xúc với những người có tâm lý bình thường. Lần đầu tiên tôi làm tình, ngay cả mặt của đối phương tôi cũng không nhìn thấy, thứ xuất hiện trước mắt tôi chỉ là thứ màu trắng toát của mông thịt.”

Tôi cắt đứt dây thừng trên chân trái, suy nghĩ một chút nhưng vẫn không có nhấc chân lên để đạp vào người hắn.

“Lúc đâm vào trong, lòng tôi đã nghĩ, tôi và ông bố gay lọ kia của tôi giống y hệt nhau, đều là một tên đồng tính nam.”

“Tôi nhớ là lúc cậu tới bộc lộ với tôi, cậu mới vừa tròn mười tám tuổi thôi mà.” Tôi cho là hắn bắt đầu làm loạn vào khoảng năm hắn hai mươi tuổi, không ngờ là sự thật còn sớm hơn nhiều.

“Đúng vậy, tôi từng làm mấy cái mông tự dâng lên rồi, suy nghĩ một chút thì không ai có thể khiến tôi thẳng thắn nói ra được, thế nên tôi chỉ có thể tìm đến cậu thôi.”

Tôi không lên tiếng nữa, chỉ chuyên tâm đi cắt dây thừng ở phía bên phải.

“Sau đó thì bọn họ đưa đến rất nhiều người, làm tình thật là thoải mái, thân thể tôi cũng tốt nên cứ tùy tiện chịch choẹt thôi. Trần Hòa Bình, cậu có đang nghe không đấy?”

Tôi không kiên nhẫn mà trả lời một câu “Ừ”.

“Tôi không có mối tình đầu, nhưng có một chàng trai, cậu ta khiến tôi cảm thấy cậu ta rất đỗi thuần khiết, thế nên tôi đã làm tình cùng với cậu ta hàng chục lần. Ấy vậy mà đến cuối cùng, cậu ta lại lấy thông tin về công ty của tôi để đưa cho người tình bé bỏng của cậu ta.”

“Chuyện này xảy ra khi nào thế?” Tôi cởi dây thừng xuống, sau đó gấp gọn con dao lại một lần nữa, có chút kinh ngạc hỏi hắn.

“Là cái lần mà tôi uống say như một thằng ngớ ngẩn khiến cậu phải đi đón tôi ở chỗ công viên Cảnh Sơn ấy.”

Tôi nhớ ra rồi, đến ngày thứ hai thì Trương Thần đã dùng miệng làm cho tôi.

“Thế là tôi bèn làm cho công ty người tình bé nhỏ của cậu ta bị phá sản, sau đó tôi đã đè người tình nhỏ bé của cậu ta xuống rồi chịch tên đó ngay trước mặt cậu ta.”

“...” Mặc dù nghe thì có vẻ hoang đường nhưng đây đúng là những chuyện mà Trương Thần có thể làm được.

“Sau đó tôi đã bắt đầu chơi, hoặc là nói, bắt đầu lao vào yêu đương?”

“Cậu như này không phải là yêu, cậu chỉ là đang chơi đùa người khác thôi.”

“Thật ra tôi đối với Lê Dương là thật lòng.” Trương Thần nhận lấy con dao tôi đưa tới, tiện tay ném qua một bên, vẫn nắm chân của tôi mà không chịu buông tay.

“Thật lòng?”

“Dù sao thì cô ta cũng là người phụ nữ đầu tiên của tôi mà, lúc đâm vào đã khiến tôi cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, từ đó khiến tôi ý thức được là tôi và ông bố gay lọ kia của tôi hoàn toàn khác nhau.”

“Nếu là thật lòng, vậy tại sao sau đó cậu lại để cho cô ta rời đi?”

“Thứ cô ta yêu thích chính là tiền của tôi và quyền lực của tôi, chứ cô ta không hề yêu thích bản thân con người tôi.”

“Lời này của cậu cũng quá là thiểu năng rồi đấy.”

“Trần Hòa Bình, chủ yếu là có so sánh thôi. Cậu là thật tình thực lòng mà đối xử tốt với tôi, nếu mang đi so sánh với cô ta thì lúc cô ta nói một vài lời tâm tình, vừa nhìn đã biết là cô ta đang nói dối.”

“...” Tôi không còn lời nào để nói, có chút xúc động muốn xách mình của năm đó đi ra dìm xuống ao để gột rửa đầu óc.

“Trần Hòa Bình, lúc cậu cảm thấy khổ sở thì tôi cũng thấy khổ sở, cậu không muốn ở cùng với tôi, tôi cũng không hiểu sao mà lại cảm thấy vô cùng khó chịu, tôi chỉ muốn thuận theo tâm ý của cậu. Tôi không hiểu cái gì là tình yêu, nhưng tôi nghĩ là tôi thật lòng yêu cậu.”

“Tôi nguyện ý chia cho cậu một nửa số tiền của tôi, cho dù có phải chết ở dưới tay cậu thì tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

“Tôi không biết khi tôi nói như vậy, cái cảm giác này của tôi liệu cậu có thể hiểu hay không, nhưng Trần Hòa Bình, tôi đang nói rất nghiêm túc, cậu cũng nghiêm túc lắng nghe nhé.”

“Tôi, Trương Thần, rất yêu rất yêu cậu.”

Tôi cúi đầu nhìn hắn, tôi thấy được trong mắt hắn tràn đầy sự nghiêm túc. Trương Thần là diễn viên xuất sắc nhất, nhưng tôi lại biết được, giờ khắc này hắn không hề diễn kịch.

Có lẽ là hắn đã thật sự rơi vào lưới tình với tôi, nhưng điều này vẫn không có chút ý nghĩa nào y như cũ.

“Cậu còn định chơi thêm bao lâu nữa?”

“Cái gì?” Trên mặt của hắn hơi có chút ngạc nhiên, dường như hắn không hiểu ý tôi đang hỏi là gì.

“Nếu như tôi ở cùng với cậu, cậu dự định ở bên ngoài chơi thêm bao lâu nữa đây; dù sao thì cậu cũng phải xã giao, có lúc cũng có một ít bạn bè cũ.”

Hắn giật giật môi, lại cẩn thận mím chặt lại, đến cuối cùng vẫn không hề nói thêm điều gì nữa.

“Chắc chắn là tâm lý cậu đang suy nghĩ như này, sau khi ở cùng một chỗ với tôi, cậu sẽ lặng lẽ nuôi người ở bên ngoài. Bây giờ cậu mới ba mươi tuổi, đang là thời điểm tinh lực dồi dào nhất; chẳng qua là qua khoảng mười năm hay tám năm nữa, tinh lực sẽ không còn nhiều như lúc trước, khi đó cậu sẽ có lý do phù hợp để giảm bớt số lần làm loạn, càng thêm chăm chú vào việc dưỡng sinh. Đợi đến khi cậu được khoảng chừng năm mươi tuổi, cậu sẽ cắt đứt triệt để những mối quan hệ bên ngoài, bắt đầu làm một người đàn ông một lòng một dạ; cuối cùng, chúng ta sẽ cùng nhau bạc đầu giai lão, cùng được an táng trong một nghĩa địa.”

Vẻ mặt của Trương Thần hơi hơi biến đổi theo từng chữ từng câu của tôi, cuối cùng trở thành một khuôn mặt không hề có cảm xúc.

“Trương Thần, tôi và cậu đều là đàn ông, tôi sẽ không làm như vậy, mà tôi cũng có thể đoán được cậu đang suy nghĩ điều gì.”

“Trần Hòa Bình.” Hắn thốt ra cái tên của tôi từ giữa hai bờ môi, đầy lưu luyến mà cũng rất đỗi dịu dàng: “Cậu không nên thông minh như vậy.”

“Cho dù là thích hay là yêu thì cậu cũng chỉ có thể cho tôi được chừng đó, còn tôi thì không thể làm được chuyện mở một con mắt nhắm một con mắt, trừ phi tôi chết.”

Chú thích:

*trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới => ý chỉ mấy ông vừa có vợ vừa có bạn gái tùm lum.