Người Anh Em Của Tôi Trở Thành Thằng Tồi

Chương 12: Chương 12 :




Trên đường về nhà, tôi gọi điện thoại cho hộ lý đang chăm sóc cho ông nội tôi thì được biết sức khỏe của ông đang cực kỳ ổn định, chỉ là rất nhớ tôi; sau khi suy nghĩ một lúc hộ lý lại nói thêm một câu, khi nào nhớ là ông sẽ nhắc đi nhắc lại mấy lần.

Tôi nói cám ơn, cuối cùng thì cũng an tâm đánh một giấc trên xe buýt. Chẳng mấy chốc xe buýt đã đến bến, tôi xuống xe và bắt đầu đi bộ về nhà; trên đường tôi tiện tay mua thêm hai cân nho và một thùng nước suối.

May là tôi không có nuôi con vật gì ở trong nhà, ngay cả một con sứa cũng không có nhưng bụi bặm vẫn có rất nhiều, cần phải quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ; tôi vừa nghĩ lại xem nước giặt quần áo ở nhà có còn đủ không vừa lấy chìa khóa ra mở. Khi đẩy cửa bước vào, tôi sững sờ mất một lát, thế mà đèn trong nhà lại đang bật.

Tiếng xào rau hòa với mùi thịt thơm ngát phả thẳng vào mặt, tôi vào nhà rồi khép cửa phòng lại, thông qua cửa sổ tôi nhìn thấy bóng dáng của Trương Thần.

Thời khắc này tôi thật sự bội phục hắn, hắn luôn có thể nghĩ cách để dán dính tôi vào đúng lúc tôi sắp sửa đẩy hắn ra xa

Tôi thấy rất mệt mỏi, cũng rất cô đơn, vậy mà Trương Thần lại đến vào lúc này —— có lẽ là đã coi trúng thời điểm này để mà đến.

Hắn cho nhỏ lửa, sau đó hắn đẩy cửa phòng bếp ra, cười nói với tôi: “Cậu về rồi đó hả?”

Tôi nhắm mắt lại, trả lời một câu: “Ừ.”

Trương Thần ngay lập tức vọt tới, chạy thẳng vào trong vòng tay tôi, hắn nói: “Tôi nhớ cậu lắm đó.”

Lúc học tiểu học, học bài “Bác nông dân và con rắn”, khi nhìn thấy bác nông dân bị con rắn nuốt chửng, tất cả các bạn học đều cảm thấy cực kỳ đau xót.

Trương Thần xoay cây bút, trên mặt không có chút cảm xúc đau khổ nào, tôi bèn hỏi hắn: “Cậu thấy thế nào?”

Trương Thần ngừng xoay bút, đôi môi của hắn đỏ bừng có thể là do mùa đông lạnh giá, hắn nói: “Bác nông dân là một người thích rắn, nếu như ông ta đã yêu thích rắn nhưng mà lại không thể khống chế được rắn thì kết cục cuối cùng cũng sẽ bị như vậy thôi.”

Có lẽ tôi không phải bác nông dân, nhưng Trương Thần hắn chắc chắn là hóa thân của con rắn kia.

Tôi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng của hắn, nói: “Cậu buông tôi ra trước đi, tôi phải đi tắm rồi.”

“Để tôi đi xả nước tắm ra giúp cậu.”

“Nhà tôi không có bồn tắm.”

“Tôi lắp cho cậu một cái, tôi ngây ngốc ở nhà cậu tầm hai mươi ngày, buồng tắm có vòi hoa sen phiền chết đi được ấy.”

Dường như hắn đang nói với tôi rằng hắn rất biết điều, không hề quậy phá hay làm loạn khi tôi phải đi vào nơi đó, nhưng nếu như hắn làm loạn thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu chứ?

Khi tôi nghĩ tới vấn đề này, lúc đẩy cửa phòng tắm ra thì tôi phát hiện bên trong đúng là đã có nhiều hơn một cái bồn tắm, bên trong chứa đầy nước, thoạt nhìn nó cũng khá là thoải mái.

Tôi vừa cởi quần áo của mình xong bèn ném hết tất cả vào trong máy giặt, quần lót thì vứt vào trong chậu, sau đó ngâm người vào trong bồn tắm.

Nước ấm rất vừa phải, trong không khí còn có hưởng bưởi cực nhẹ, trải qua tất cả những thứ này khi về đến nhà, vốn nên là lúc được thả lỏng và thư giãn nhất thì lại bởi vì cái tên đang ở ngoài cửa kia mà trở nên phức tạp và ngột ngạt.

Rõ ràng Hàn Tiến là người đứng ở phe Trương Thần, nếu không mọi chuyện đã không diễn ra suôn sẻ như vậy; vai trò của tôi trong toàn bộ sự việc này chỉ là một con tốt thí không mấy quan trọng, chỉ là Trương Thần muốn tôi cũng phải tham gia vào việc đó nên mới mạnh mẽ kéo tôi xuống nước cùng thôi.

Tôi không biết Trương Thần muốn làm gì, nhưng tóm lại là cũng không phải chuyện gì tốt đẹp. Tuy nhiên, tôi cũng biết là nếu như tôi còn muốn tiếp tục làm công việc này thêm một ngày, thì tốt nhất là đừng có đắc tội với Trương Thần vì hắn có thể lặng yên không một tiếng động mà phá huỷ tôi, cho dù tạm thời hắn không có ý định làm vậy.

Nhìn theo cách này thì tôi nên nhảy ra khỏi vòng tròn này và chọn đi cùng với người đàn ông trung niên đó thì hơn.

Tôi ngâm mình trong bồn tắm một lúc, Trương Thần đẩy cửa vào, trên tay cầm một chiếc khăn tắm và áo ngủ mới tinh.

“Có cần tôi chà lưng giúp cậu không?”

“Không cần, bày đồ ăn ra chưa kẻo lát nữa nó lại nhũn.”

“Yên tâm đi, cơm nước đã được chuẩn bị xong hết rồi, cậu chỉ cần lau khô người là đã có thể ra ngoài ăn uống.”

Tôi và Trương Thần hàn huyên vài câu, hắn cũng không có quậy phá tôi mà đã trực tiếp rời đi rồi.

Trương Thần nấu bốn món ăn và một món canh, hắn chụp mấy tấm ảnh bàn ăn rồi đăng lên vòng bạn bè, nói với vẻ cực kỳ tự nhiên: “Cho tôi một like đi.”

Tôi cũng rất tự nhiên mà nói với hắn: “Tôi chặn cậu chắc cũng được tám trăm kiếp rồi, không muốn bỏ sức ra xem nữa đâu.”

Vẻ mặt Trương Thần không được tốt, cũng không biết nghĩ như thế nào mà lại nhịn xuống, tự tìm cho mình một cái bậc thang để bước xuống: “Được rồi, cậu thấy vui vẻ là được.”

Vì vậy tôi bắt đầu ăn cơm, cũng không có gì để nói, trái lại, hương vị bữa cơm hôm nay không tệ, thậm chí tôi còn ăn được một bát cơm đầy.(App TƳT)

Trương Thần ăn xong còn nhanh hơn cả tôi, khi tôi đặt bát cơm xuống và ngẩng đầu lên, tôi bèn nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Nhìn cái gì?”

“Thấy cậu đẹp trai.”

Lời nói này nói cũng có chút giả tạo, tôi và đẹp trai chẳng có quan hệ gì hết, vì vậy tôi chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu nghe có vẻ nghiêm chỉnh.

“Xem tôi rửa bát à?”

“Tôi mua máy rửa bát rồi.”

“Há, vậy cậu thu dọn đi.”

Vì vậy tôi bèn ngồi ở trên ghế sa lon xem tin tức, Trương Thần thì vừa thu dọn bát đũa vừa lau bàn, một lát sau, Trương Thần cũng ra ngồi lên ghế salông, ngồi ở phía bên tay trái của tôi.

“Khi cậu đi vào nơi ấy hơn mười ngày, tôi đã nghĩ...”

“Suy nghĩ gì?”

“Nếu như cậu không muốn chuyển đi, vậy thì tôi sẽ chuyển tới.”

Tôi nghiêng mặt sang, thấy hắn nói với vẻ rất đàng hoàng trịnh trọng: “Điên rồi à?”

“Không điên.” Trông qua thì Trương Thần cực kỳ chân thành cực kỳ thiện lương: “Trần Hòa Bình, cậu biết là tôi thích cậu mà.”

“Thích đến mức cậu chỉ gọi tôi tới làm điều cậu thích, thích đến mức quyết định đào hố cho tôi tự nhảy vào luôn đúng không?”

“Chuyện lần này quá là căng, buổi trưa ngày hôm đó tôi cũng mới biết được tin tức ấy, thời gian ngắn như vậy, cậu bảo tôi tìm người thích hợp kiểu gì đây?”

“Cậu hoàn toàn có thể tự mình đi vào hoặc là tùy tiện tìm bất kỳ một ai đó khác để người đó đi vào, dù có là con đường nào thì cậu cũng có thể tự mình lo liệu được hết.”

“Nếu như tôi là người đi lấy tài liệu, vậy người đứng đằng sau để tố giác sẽ là ai?” Lúc Trương Thần nói câu nói này, hình như hắn cũng ý thức được là mình không nên nói như vậy, ánh mắt có chút mất tập trung, nhưng hắn vẫn quyết định nói thêm một câu: “Tôi thật sự không tìm được người nào phù hợp hết.”

Tôi giơ tay lên, vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn, nói thẳng ra: “Thế nên việc lấy chứng cứ cũng chẳng là gì cả, chủ yếu là phải có người lấy tên thật của mình để báo cáo chuyện này lên, mọi mồi lửa đều sẽ tập trung về phía người này.”

Trương Thần không phản bác, tôi bèn hiểu tôi đã đoán được gần hết mọi chuyện.

“Việc này vô cùng mạo hiểm, chính cậu không muốn đi, bạn bè của cậu không muốn đi, tạm thời cậu cũng không thu mua được người thích hợp, thế nên cậu mới tới tìm tôi.”

“Mọi chuyện đều đã qua, tôi từng nói là tôi đã sắp xếp tất cả mọi thứ xong hết rồi mà, tôi sẽ không để cho cậu gặp chuyện gì đâu.”

Giữa mặt mày Trương Thần có một số cảm xúc lẫn lộn, lời hắn nói ra vẫn rất đỗi dịu dàng, nhưng tôi không thể có đủ kiên nhẫn với cái kiểu giả vờ yên bình này của hắn, cũng không muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.

“Cậu quan tâm đến chuyện này, triển khai lần hoạt động này chỉ vì một cái hạng mục trị giá 4,3 tỷ, bé Thần à, với dự án 4,3 tỷ cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì mới muốn lấy tôi ra làm quân cờ như vậy.”

Trương Thần hít vào một hơi thật sâu, ngày hôm nay hắn thật sự có một sức chịu đựng vô cùng tuyệt vời, vậy mà hắn không có đá đổ bàn trà trước mặt, cũng không có vừa đánh người vừa mắng người.

Tôi nhớ hắn từng có một người tình, hắn rất chiều chuộng yêu thương người đó, người đó là nam, tên nhóc đó theo hắn hai năm nhưng cậu ta lại lén lút yêu đương với một cấp dưới đang làm trong công ty hắn; khi biết chuyện, hắn bèn tự mình đánh cho tên nhóc kia và cấp dưới đến gãy cả chân.

Tôi đã từng thấy hắn đối xử tốt với người khác, cũng từng thấy dáng vẻ khi hắn nổi nóng, hắn vừa có thể là một doanh nhân có quyền lực, và cũng có thể là một thằng nhóc xấu xa tồi tệ.

“Trọng điểm không phải là là vấn đề này, mà là sau mỗi một quy trình, nếu như không loại bỏ được những người này, các dự án trong tương lai của thành phố sẽ không được làm cho rõ ràng minh bạch.”

“Và quyền lợi của cậu cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều.”

Vì vậy nói tóm lại là, Trương Thần vì lợi ích của chính mình mà tự nguyện quan tâm đến phúc lợi của công chúng, đây cũng coi như là hắn đã làm được một chuyện tốt.

Tôi là một đấu sĩ ghét cái ác như kẻ thù, ngay cả khi tôi tức giận thì cũng không thể đứng lên vì lẽ phải trong chính trị được, nhưng chỗ lửa giận này khiến tôi không phun ra mà cũng chẳng thể nuốt xuống nổi.

“Trương Thần, lần này tôi giúp cậu, cậu và tôi coi như là đã thanh toán xong hết mọi chuyện.”

“Sao có thể thanh toán xong hết được, tôi giúp cậu, cậu giúp tôi, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cậu tốt thì tôi cũng sẽ tốt.”

Trương Thần như không nghe rõ hàm ý trong lời nói của tôi, chỉ thấy hắn vừa cười vừa đáp lại câu nói đó của tôi, hắn ép tôi phải nói ra những lời sau đó: “Cậu không thể bỏ qua cho tôi được à, Trương Thần?”

“Trần Hòa Bình, khi cậu cùng tôi lên giường, sao cậu lại không muốn tôi buông cậu ra? Đụ tôi không sướng à? Hay là do tôi ép buộc cậu phải đè tôi ra làm?”

Lời nói của Trương Thần cực kỳ tùy tiện, cũng vô cùng trôi chảy mà chẳng có chút ngượng ngùng nào, như thể hắn chỉ đang đơn thuần là bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

“Bé Thần, năm đó chúng ta đã nói rõ ràng rồi, chúng ta là bạn tình của nhau, nhưng khi thời điểm đến thì cả hai phải chia tay trong hòa bình.”

Tôi không muốn trả lời vấn đề của hắn, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc này của hắn, chỉ đơn thuần nói về thỏa thuận ban đầu giữa hai người chúng tôi.

Trương Thần lại là người nắm lấy tay tôi và giữ chặt nó, hắn nắm thật sự rất chặt, lòng bàn tay của hắn còn đổ mồ hôi nữa.

“Trần Hòa Bình, tôi thích cậu, thế nên tôi không muốn chia tay cậu.”

Từ sau ngày hôm ấy, cái ngày mà Trương Thần khẩu giao cho tôi vào lúc sáng sớm, một quãng thời gian rất dài sau đó tôi đều né tránh hắn; cuộc sống của tôi đã được sắp xếp theo từng bước một cực kỳ an ổn, tôi thực sự không muốn liên quan đến những thăng trầm trong cuộc đời của hắn.

Nhưng tôi vẫn nghe theo lời của hắn, trở nên xa lánh đàn em Lý Sướng hơn một chút, có mấy lần cậu ta hẹn tôi đi chơi bóng rổ hay đến thư viện, tôi đều nói từ chối khéo, Lý Sướng có vẻ như là đã hiểu ra chút gì đó, thế nên cậu ta không có rủ rê hẹn hò gì tôi nữa.

Tôi có vài người bạn thân, nhưng bọn họ không thích đi thư viện lắm, tôi bèn phải đến đó một mình. Có một ngày, khi tôi bước ra khỏi cửa ký túc xá với chiếc balo đựng laptop trên lưng, trời rất xanh, làn gió hiu hiu ấm áp, tôi giẫm lên lớp lá rụng, tâm trạng cảm thấy vô cùng sung sướng.

Trương Thần lọt vào tầm mắt của tôi, hắn mặc trên người một bộ âu phục nhỏ xinh, đứng bên gốc cây bạch quả, nhìn nghiêng giống như một cậu bé ngây thơ thuần khiết.

Tôi dừng bước, nghe tiếng lá cây bị gió cuốn lên phát ra những tiếng xào xạc lộn xộn, hắn đột nhiên nghiêng đầu, giơ tay lên vẫy vẫy tôi.

Không thể tránh khỏi, không thể lui bước được nữa, tôi chạy từng bước tới chỗ hắn; khi tôi đi tới bên cạnh hắn, hắn nở nụ cười, nói: “Tôi còn tưởng là cậu sẽ chạy chứ, không ngờ là cậu cũng dám lại đây đấy.”

“Có cái gì mà tôi lại không dám qua đây?” Mặc dù tâm tôi cảm thấy lúng túng nhưng lại không muốn mình ở trong tình cảnh yếu thế.

“Trần Hòa Bình, đi thôi, hôm nay tôi sẽ đi tự học cùng với cậu.”

“Cậu vẫn còn học hả?”

“Không học, cậu học, còn tôi sẽ ngồi ngắm cậu.”

Những lời này hắn nói nghe cực kỳ phù hợp thỏa đáng lại vô cùng tinh vi, nhưng vẻ mặt của hắn lại rất nghiêm túc, điều đó cứ khiến tôi có ảo giác rằng tôi đang được hắn để ý đến.

“Không cần đâu, cậu cứ bận chuyện của cậu đi.”

“Cậu cứ lo làm chuyện của cậu, tôi chỉ là thấy nhớ cậu nên mới muốn nhìn cậu nhiều thêm vài lần thôi.”

Hắn đã nói đến mức độ này, tôi cũng không còn tìm ra được từ ngữ gì để khước từ hắn được nữa, thế nên tôi chỉ có thể sánh vai cùng hắn đi về hướng thư viện.

Vốn dĩ giữa chúng tôi có một khoảng cách rộng tầm hai mươi centimet, nhưng không hiểu sao càng đi chúng tôi càng gần sát nhau, gần đến mức tay của Trương Thần đưa lên ôm lấy vai tôi cực kỳ tự nhiên, tôi nghiêng đầu nhìn hắn, hắn lại nói: “Cậu thấy ngứa vai hả?”

Trên người tôi không có phần thịt nào bị ngứa cả, chút xíu cảm giác cảm thấy không đúng kia nhanh chóng biến mất, anh em khoác vai nhau là chuyện rất đỗi bình thường.

Bọn tôi quẹt thẻ học sinh rồi cùng nhau tiến vào thư viện, tìm một chỗ không bị ánh nắng chiếu thẳng vào rồi ngồi đối mặt với nhau, tôi bật máy tính lên, Trương Thần kết nối dây cáp rồi cắm vào ổ điện. Hắn hỏi tôi muốn đọc sách gì, tôi nói tôi sẽ tự mình tìm, hắn bèn ừ một tiếng, sau đó hắn thẳng thắn nằm gục xuống bàn.

Đợi đến khi tôi tìm được sách muốn đọc, thậm chí còn rót xong hai ly cà phê và quay về, Trương Thần đã nằm nghiêng trên bàn và ngủ thiếp đi.

Tôi nhìn thấy quầng thâm dưới hai mắt hắn, suy nghĩ một lúc các tin tức gần đây về công ty kia của hắn, đã lâu không gặp nhau, tôi có hơi cảm thấy đau lòng cho hắn.

Tôi ở trong thư viện đọc sách cả một buổi chiều, hắn bèn ngồi ở đối diện tôi mà ngủ cả buổi chiều; đầu thu trời không lạnh lắm, thư viện vẫn mở điều hòa, tôi do dự một lát, vẫn quyết định quay về ký túc xá một lần, lấy chăn điều hòa nhẹ nhàng đắp lên lưng hắn.

Dáng vẻ khi Trương Thần ngủ thật sự rất đẹp mắt, ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn khiến hắn trông như một thiên sứ vậy.

Trương Thần ngủ thiếp đi một giấc này đến tận bảy giờ tối, tôi uống hết hai cốc cà phê, ngược lại cũng không cảm thấy đói bụng lắm, còn hắn là bị cơn đói làm cho tỉnh lại, câu nói đầu tiên sau khi thức giấc là: “Tối nay chúng ta sẽ đi ăn ở chỗ nào thế?”

Tôi không nhịn được mà đưa tay bóp nhẹ mũi của hắn: “Tỉnh rồi đó hả?”

Hắn mặc kệ tôi bóp, nháy mắt một cái, đôi mắt một lần nữa trở nên thanh minh: “Tôi ngủ hết một buổi chiều rồi hả?”

“Đúng.”

“Cậu có thấy đói bụng không?”

“Đói bụng.”

“Vậy chúng ta đi ăn lẩu nhé?”

“Được.”

Vì vậy, chúng tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khoác vai nhau bước ra khỏi cổng trường rồi cùng nhau đi ăn lẩu.

Sau lần đó, Trương Thần cực kỳ bám dính lấy tôi, lúc đầu còn là kề vai sát cánh, về sau bèn biến thành khoác tay kéo tay, cứ như mấy bạn học nữ có quan hệ mật thiết với nhau vậy.

Lần đầu tiên hắn nắm lấy tay tôi là vào đầu mùa đông, hắn kêu trời lạnh nhưng lại không chịu đeo găng tay, thế là hắn cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay tôi rồi đút tay của cả hai vào trong túi áo.

Tôi ngẩn người ra một lúc, sau đó tôi lại nghe hắn nói: “Tôi muốn vừa nắm tay cậu vừa đi.”

“Thế thì cũng quá là gái tính...”(*)

“Mẹ cậu làm sao?”

“...”

“Mẹ tôi làm sao?”

“...”

“Tôi chỉ muốn vừa đi vừa nắm tay cậu thôi mà.”

Tôi không tìm được lý do để từ chối, cũng không muốn từ chối, thế là tôi bèn thuận theo hắn vậy.

Khi Trương Thần muốn dỗ cho ai đó thấy vui thì người đó sẽ rất khó để không cảm thấy vui vẻ. Khi đó hắn vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn mấy phần hồn nhiên chân chất, sẽ không có chuyện dùng tiền bạc và quyền lực để đánh đổi một cách vừa đơn giản lại vừa thô bạo như bây giờ.

Đêm Giáng sinh năm ấy, khi tôi đang đọc sách ở trong thư viện, Trương Thần đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi ra ngoài.

Khi đó hắn phải đi công tác một tuần, hắn nói với tôi là lễ Giáng sinh này không về được, nhưng không ngờ là hắn lại quay về vào lúc này.

Tôi trả lại sách, đi ra khỏi cửa thư viện, vừa liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Trương Thần.

Hắn mặc trên người một cái áo khoác da cừu cổ cao màu đen, cổ áo đang được dựng thẳng lên, tay hắn cầm một giỏ hoa quả cực kỳ lớn, tay lại không đeo găng tay, ngón tay bị cóng đến mức đỏ bừng hết cả lên.

Băng qua một con đường hẹp, dưới ánh đèn đường, hắn dậm dậm chân, nhìn vừa đáng thương lại vừa vô cùng xinh đẹp.

Tôi đoạt lấy giỏ hoa quả trong tay hắn, trực tiếp mắng hắn: “Trời lạnh như thế này mà cậu không đội mũ cũng không mang găng tay, cậu muốn bị đông chết à?”

Trương Thần ngay lập tức áp bàn tay lạnh lẽo lên cổ tôi khiến tôi rùng mình một cái, hắn cười trông cực kỳ tùy tiện lại gian trá, hắn nói: “Cậu ấm như vậy mà, mau đến sưởi ấm cho tôi đi.”

Hắn nói hắn yêu thích tôi, không muốn chia tay tôi.

Tôi biết lời hắn nói là thật, là lời xuất phát từ nội tâm.

Tôi cũng cười mà nói với hắn: “Tôi không hề yêu thích cậu, và chuyện này chỉ có thể tự trách cậu mà thôi.”

Chú thích:

(*) theo raw là “quá nương”, vừa có thể hiểu ý bạn công là quá gái tính, nhưng cũng có thể hiểu là mẹ theo ý bạn thụ, mà bạn thụ đang cố tình hiểu theo nghĩa khác với nghĩa bạn công nói.