"Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn

Chương 6: Gay gắt




Tên chương 6 và chương 7 ghép lại là một thành ngữ.

***

Triệu Tế trên trán hơi giật, sau khi phản ứng lại lập tức quát nhi tử: "Còn ngây ra đó làm gì, Tam muội ngươi nhớ ra ngươi, ngươi lại chỉ biết đứng im, còn không mau đi lên thăm muội muội ngươi!"

Đại nương tử cũng phản ứng lại, vội tiến lên đỡ lấy Vương thị đang khóc đến mức không kiềm chế được: "Đệ muội, đây là chuyện tốt a, trước đó ta còn sợ Tam nương không nhớ ra người khác, nhìn tình hình này, nàng là đang có chuyển biến tốt, đều có thể ghi nhớ ca ca nàng, tiếp theo liền đến lượt đệ muội ngươi rồi."

Vương thị ôm chặt Triệu Hàm Chương khóc: "Nếu nhớ ra chuyện trước kia lại khó chịu như vậy, ta thà rằng nàng mãi mãi không nhớ được."

Lừa quỷ đi, dáng vẻ này của Tam nương đâu giống như Triệu Đại lang là người tốt, nàng mới nhớ ra rồi té xỉu, rõ ràng là bởi vì trước kia Triệu Đại lang đã từng bắt nạt nàng.

Mặc dù nàng không nhớ được Triệu Đại lang bắt nạt Tam mương thế nào, nhưng Tam nương nếu đã nói có, vậy chính là có.

Tam nương lại không phải mất trí nhớ thật.

Đúng vậy, Vương thị không cảm thấy nữ nhi đã mất trí nhớ, rốt cuộc nàng có thể nhớ được nàng cùng Nhị lang, cũng nhận ra người bên cạnh là Thính Hà và Thanh cô, chỉ là phản ứng chậm hơn một chút so với trước kia.

Nhưng nàng bị đập vào đầu, cũng bị ngã thương chân, lúc buồn phiền đau khổ phản ứng chậm bao giờ cũng là điều bình thường.

Có thể giả vờ mất trí nhớ, nhưng nôn mửa cùng với vẻ mặt trắng bệch lại không thể, Vương thị xoa đầu Triệu Hàm Chương, đau lòng đến mức nước mắt rơi xuống từng giọt: "Hài tử a, ta chỉ mong con cùng Nhị lang bình an, vui vẻ khỏe mạnh là được, tất cả những thứ khác ta đều không dám mong."

Mặc dù trong lòng Vương thị không rõ suy nghĩ của nữ nhi, nhưng những lời mà nàng chỉ vào Triệu Dĩnh nói trước khi ngất, rõ ràng là đang thể hiện bất mãn với nhị phòng.

Nếu nói không vừa ý, Vương thị đã sớm chất đầy bụng, chỉ là vẫn luôn ngại cha chồng không dám phát tác, hơn nữa trước kia nữ nhi cũng luôn khuyên nàng, nàng mới luôn nhẫn nhịn.

Lần này, bời vì nhị phòng xúi giục Nhị lang ra khỏi thành, hại hai nhi nữ (con trai con gái) của nàng suýt mất mạng, nàng đã sớm ghét cay ghét đắng bọn họ.

Chẳng qua là vì cha chồng không thay đổi dự tính ban đầu, vẫn muốn truyền tước vị lại cho nhị phòng, tương lai một nhà bọn họ phải phụ thuộc vào nhị phòng, vì vậy mới cố gắng nhịn xuống.

Lúc này nữ nhi đều đã phản kháng, Vương thị liền không ép được thù hận trong lòng, trực tiếp xoay người giữ chặt lấy Triệu Dĩnh vừa bị Triệu Tế đẩy lên.



"Đại lang, Tam muội ngươi còn nhỏ hơn ngươi một tuổi, nếu nàng có gì không tốt, ngươi nói cho thẩm nương (thím), ta sẽ phạt nàng, vẫn là xin ngươi không cần dọa nàng." Vương thị khóc nói: "Tương lai cả phủ này đều là của ngươi, mẹ góa con côi chúng ta chỉ xin một bát nước canh uống, có thể bình an sống tiếp là được, tuyệt đối không dám cùng ngươi tranh giành điều gì."

Triệu Tế cùng Ngô thị bị những lời kỳ quái của Vương thị nói đến mặt xanh mét, Triệu Tế không không nhịn được quát to nói: "Đệ muội như vậy là có ý gì?"

Vương thị cả người rụt lại, một tay đem Triệu Nhị lang ôm vào trong ngực cùng Triệu Hàm Chương, mẫu tử ba người co lại một chỗ, khóc cũng không dám khóc to: "Đại bá... ta, ta, ta nói sai rồi..."

Triệu Tế cả khuôn mặt đều đen, nhưng ở trong mắt hạ nhân, Đại lão gia như vậy càng tỏ ra đáng sợ.

Đại nương tử Ngô thị nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của hạ nhân, phản ứng lại, vội vàng tiến lên trấn an Vương thị: "Đệ muội nói những lời này toàn là lời đâu không, bọn họ là huynh đệ tỷ muội, cùng chung huyết thống, tương lai tự giúp đỡ, yêu thương lẫn nhau."

Vương thị cụp mắt, hạ giọng nói: "Đại nương nói phải, ta không cầu thứ khác, chỉ mong hai nhi nữ của ta bình an là được."

Nàng ôm chặt lấy hai đứa trẻ, nghĩ đến lúc trước khi Tam nương được đưa về khắp mặt là máu, hơi thở mong manh, chỉ xảy ra chuyện một lần mà gần như sắp mất mạng, nàng lại hơi thẳng lưng, nâng mắt nhìn về hướng Ngô thị, ánh mắt hung ác: "Tam nương cùng Nhị lang là tâm can của ta, vì bọn họ, ta liền mạng cũng có thể bỏ, Đại nương tốt nhất nhớ kĩ lời nói hôm nay, nếu không, cho dù đã xuống địa ngục thì ta cũng phá bỏ xiềng xích quay trở lại."

Ngô thị bị sự hung ác trong ánh mắt và lời nói của Vương thị dọa sợ, nửa ngày không nói ra lời.

Triệu Tế bị Ngô thị chắn, chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy tình trạng của Vương thị, không khỏi tức giận, giọng điệu cũng lạnh xuống: "Đệ muội đây là có ý gì, chẳng lẽ là hoài nghi Tam nương ngã ngựa là do nhị phòng bọn ta hại hay sao?"

Vương thị siết chặt khăn trong tay, khóc nói: "Đại bá, Đại nương bây giờ vẫn còn quỳ trong từ đường đi, vì sao nàng phải quỳ, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ."

Triệu Tế vẻ mặt tức giận, nắm chặt tay, lạnh giọng nói: "Không bằng đệ muội nói một chút, nàng vì sao phải quỳ?"

Vương thị ôm lấy Triệu Hàm Chương, sợ đến mức hơi phát run.

Triệu Tế tức giận nói: "Hạ nhân bên cạnh đệ muội cũng nên thanh trừ qua một lần đi, toàn do những người chọc bị gạo này ở bên cạnh gây xích mích, giữa huynh đệ bọn họ mới sinh ra nhiều hiểu lầm như vậy."

Ông trầm giọng nói: "Nhị lang đều không thể tự mình nói rõ tại sao ra ngoài thành, Đại nương tình cờ biết được chuyện này, tự nhiên là phải nói cho Tam nương, đệ muội chi bằng thử nghĩ một chút, nếu như chuyện này không có Đại nương nói cho Tam nương biết, Tam nương có thể kịp thời đuổi theo đưa Nhị lang về sao? Ngoài thành nhiều loạn quân cùng lưu dân như vậy, hắn còn không phải bị ăn tươi nuốt sống!"

Triệu Tế: "Đệ muội không những không nhớ đến việc tốt của Đại nương, thế nhưng còn nghe lời đồn đãi bên ngoài, cảm thấy là Đại nương xúi giục Nhị lang ra khỏi thành, ngày nay tân hoàng lên ngôi, tình hình trong triều biến ảo không ngừng, bá phụ hiện giờ đều phải tạm lánh trong nhà dưỡng bệnh, để tránh tai họa trong triều, trong tình hình như vậy, đệ muội còn làm loạn lên như thế, há chẳng phải vừa lúc hợp ý những tiểu nhân gây xích mích đó?"

Ánh mắt ông nghiêm lại nhìn sang Thanh cô ở bên cạnh, trực tiếp hạ lệnh: "Ta thấy đệ muội chính là bị hạ nhân bên người xúi giục làm hư, người tới, đem mấy tên điêu nô này lôi xuống."

Mấy người Thanh cô bị dọa sợ, run bần bật quỳ trên mặt đất.



Vương thị cũng bị dọa sợ, vội giơ một tay ra ngăn cản: "Chuyện này không có liên can đến bọn họ..."

Triệu Hàm Chương hơi cau mày, mở mắt ra, cô đẩy một cánh tay khác của Vương thị, dựa vào cạnh giường lại vờ nôn hai lần, lúc này mới ngẩng đầu giơ tay về phía Thanh cô trên mặt đất.

Thanh cô sững sờ một lúc mới phản ứng lại, vội vàng bò dậy, tay hơi run dâng chén trà cho Tam nương.

Tam nương súc miệng rồi nhổ ra, lúc này mới sắc mặt trắng bệch dựa vào Vương thị nhìn về phía Triệu Tế, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đây là Đại bá phụ?"

Bầu không khí ngưng trệ trong phòng liền hơi tản ra, người hầu quỳ trên mặt đất cảm nhận được áp lực vô hình đè ép trên người bọn họ hơi yếu đi, các nàng có thể hơi ngẩng đầu.

Triệu Hàm Chương vừa tỉnh đã nôn như vậy, trực tiếp làm loạn tiết tấu của Triệu Tế.

Triệu Tế nhìn chằm chằm Triệu Hàm Chương, hơi cau mày: "Tam nương, ngươi ngày càng không có lễ nghi, ai dạy ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy?"

Triệu Hàm Chương vẻ mặt vô tội: "Ta không nhớ rõ."

Cô hơi cười với Triệu Tế, hơi nâng cằm nói: "Không nhớ rõ ông, cũng không nhớ rõ... mấy vị ở sau ông, ngoại trừ..."

Ánh mắt của cô dặt trên người Triệu Đại lang, cười như không cười: "Hắn.."

Triệu Đại lang:...

Mặc dù hai đường huynh muội bọn họ chỉ kém nhau một tuổi, là hai ngươi có tuổi tác gần nhau nhất trong phủ, nhưng bọn họ cũng thật sự không thân như vậy, hắn hoàn toàn không nhớ rõ khi nào đã làm ra chuyện có thể khiến nàng có ấn tượng sâu đậm, khiến nàng thậm chí đều đã mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ rõ hắn."

"Chẳng qua không nhớ rõ cũng không sao, chúng ta có thể làm quen lại." Triệu Hàm Chương thể hiện bản thân rất dễ nói, không hề phản cảm việc làm quen lại với bọn họ: "Chẳng qua, đây hình như là viện của ta, ở đây là đại phòng đi?"

Triệu Hàm Chương nghiêng đầu hoài nghi nhìn Triệu Tế: "Hiện giờ nhị phòng có thể vượt qua nương tử, người làm chủ đại phòng để xử lí hạ nhân trong viện?"

_Hết chương_

Cảm ơn bạn thtruc37 đã bình chọn.