"Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn

Chương 4: Triệu Nhị lang




Triệu Trường Dư sau khi xúc động, sắc mặt có chút đỏ, ông đưa tay che ngực chậm rãi ngồi xuống, nói với nàng: "Con về trước đi, tổ phụ cần suy nghĩ thật kĩ con đường tương lai sau này các con phải đi thế nào."

Ông nói: "Chuyện hôm nay không cần nói với bất cứ người nào, bao gồm mẫu thân con."

Triệu Hàm Chương đồng ý.

Triệu Trường Dư ngừng một lúc lại nói: "Nếu như con đã nói là mất trí nhớ, vậy coi như mất trí nhớ đi."

Triệu Trường Dư không tin tôn nữ mất trí nhớ, chỉ cho rằng nàng mượn việc này trấn áp nhị phòng, trước đó trong lòng ông không quá tán thành việc này, nhưng hiện tại...

Thôi, hài tử muốn làm như vậy, vậy cứ thế làm đi.

Triệu Hàm Chương về đến viện của mình, lại leo lên dựa vào giường nằm.

Nếu như linh hồn của cỗ thân thể này đã tan biến, cô không biết mình và Phó giáo sư còn có thế quay về hiện đại hay không, nhưng hiển nhiên, nguyên chủ không quay lại nữa.

Vì vậy, trong thời gian cô sống nhờ trên cỗ thân thể này, cô muốn vì nàng, vì những người nàng quan tâm làm chút gì đó.

Coi như là phí chiếm dụng thân thể nàng đi.

Hơn nữa cô cũng muốn sống tốt hơn, tự do hơn.

Nhị phòng Triệu gia rõ ràng là không thể dựa vào, thay vì phó thác vào họ, không bằng nghe theo cách nghĩ trong lòng của tiểu cô nương này, đại phòng bọn họ muốn tự mình đứng lên, ít nhất phải có năng lực tự bảo vệ chính mình.

Triệu Hàm Chương nghĩ qua một lần những gì mình vừa đáp ứng trong đầu, sau khi xác định không có vấn đề gì liền trượt xuống khỏi giường, than thở: "Ta đói rồi..."

Động não là bụng rất nhanh đói.

Triệu Hàm Chương hướng ra bên ngoài gọi: "Thính Hà."

Thính Hà vội tiến vào: "Tam nương cần gì?"

"Đồ ăn, ngươi đi nhà bếp lấy cho ta chút trà bánh, ta đói rồi."

Thính Hà cười đồng ý, xoay người ra ngoài.

Tam nương sau khi bị thương, mặc dù trong lòng vẫn còn lo lắng sốt ruột nhưng ăn uống tốt hơn nhiều so với trước kia.

Đã là điểm tâm nhà bếp Triệu gia làm, vậy tất nhiên là rất ngon, điểm tâm Thính Hà đưa lên đều hợp miệng cô, rõ ràng sở thích ăn uống của cô và tiểu cô nương này không khác nhau lắm.

Đang ăn thì một nha hoàn tiến vào: "Tam nương, Trần thái y đã tới."



Triệu Hàm Chương đang cắn điểm tâm thì dừng lại, đặt xuống bảo Thính Hà thu dọn rồi hỏi: "Ai mời thái y?"

Trong lòng đang nghĩ cần phải ứng phó thế nào thì nghe tiểu nha đầu nói: "Là Thành bá dẫn vào, nói là lang chủ cho người đi mời về."

Triệu Hàm Chương nghe vậy liền gọi Thính Hà lại, lại cầm điểm tâm quay về ăn tiếp: "Mời ông ấy vào đi."

Trần thái y xách hòm thuốc tiến vào, liền nhìn thấy là một tiểu cô nương đang ngồi trên giường ăn điểm tâm, nhìn thấy ông đến còn vẫy tay chào: "Trần thái y, ngài có muốn dùng trà bánh trước không?"

Trần thái y:...

Ông hoài nghi nhìn Thành bá: "Đây là Tam nương trong phủ?"

"Đúng vậy." Thành bá cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, khom lưng nói: "Mời thái y chẩn bệnh cho Tam nương nhà chúng ta một chút."

Trần thái y chỉ có thể tiến lên, Triệu Hàm Chương cũng nghe lời, đặt điểm tâm xuống đưa tay ra, hỏi gì đáp đó.

"Tam nương vẫn là việc gì đều không nhớ ra sao?"

"Cũng không phải, có thể mơ hồ nhớ ra một chút." Triệu Hàm Chương nói: "Trong đầu vẫn luôn hiện lên hình ảnh có người chạy tới bẩm báo với ta Nhị lang ra khỏi thành, nhưng sau đó liền là một mảnh rối loạn, lại muốn nghĩ kĩ thì đầu liền đau như búa đổ, tim đập càng nhanh."

Trần thái y vừa bắt mạch vừa nhìn nàng chăm chú hỏi: "Người đó đâu? Có thể nhận ra sao?"

Triệu Hàm Chương liền thở dài: "Ngoài Nhị lang, cũng chỉ còn mơ hồ nhớ ra nha đầu lúc đó đến báo tin, nhưng chỉ nhớ được tướng mạo, không nhớ được tên."

"Ngay cả phụ thân cùng huynh đệ tỷ muội cũng đều không nhớ được?"

Triệu Hàm Chương liền thở dài đáp phải, quan tâm hỏi: "Không biết ta khi nào có thể nhớ ra, mẫu thân mỗi ngày đến gặp ta đều khóc đến không chịu được, hôm nay không dễ gì mới dỗ được nàng đi nghỉ ngơi."

Trần thái y im lặng nửa ngày nhìn nàng, thu tay lại nói: "Tam nương nghỉ ngơi cho tốt, nếu đã không nhớ được thì không cần cố ép nghĩ đến, để tránh bệnh tình thêm nặng."

Ông nói: "Trước tiên dưỡng tốt thân thể, khi nào đến lúc, tự nhiên sẽ nhớ ra."

Triệu Hàm Chương cũng sâu sắc cho là phải vậy, ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Vâng."

Trần thái y sau khi lưu lại một phương thuốc liền rời đi, Thành bá hơi khom lưng với Triệu Hàm Chương, cùng tiễn Trần thái y ra cổng.

Trần thái y chân trước vừa đi, chân sau Vương thị, mẫu thân tiểu cô nương này liền gấp rút đến, mắt nàng vẫn còn sưng phù, rõ ràng là sau khi được Triệu Hàm Chương khuyên quay về lại khóc.

Vừa vào cửa nàng liền chăm chú nhìn Triệu Hàm Chương, bước nhanh tiến vào: "Trần thái y nói thế nào?"



Triệu Hàm Chương dựa vào giường giả bộ yếu ớt: "Thái y nói chỉ là không nhớ được, không có gì đáng ngại."

Mắt Vương thị lại đỏ lên, nàng lôi kéo tay Triệu Hàm Chương nước mắt rơi lã chã: "Hài tử đáng thương của ta..."

Triệu Hàm Chương mặc nàng lôi kéo, ở trước mặt nàng, hai chữ mẫu thân làm thế nào cũng không thể gọi ra được, vị tỷ tỷ này cùng cô không kém nhau bao nhiêu tuổi, thực tế cũng là vậy.

Đừng nhìn nữ nhi của nàng đã mười bốn, nhưng chính mình mới là đang lúc tuổi trẻ xinh đẹp, cũng chỉ lớn hơn cô trước kia hai tuổi.

Triệu Hàm Chương không gọi ra khỏi miệng được một tiếng "Nương", lại sợ nhìn thấy con gái khóc, vì vậy liền cầm ngược lại tay nàng, chuyển chủ đề nói: "Nhị lang thế nào rồi?'

Vương thị ngưng khóc, dùng khăn tay lau khô nước mắt rồi nói: "Vẫn còn đang quỳ trong từ đường, lần này tổ phụ con rất tức giận, tự mình xử phạt."

Nàng ngừng một lúc, hạ thấp giọng nói: "Không chỉ Nhị lang, Đại nương Nhị phòng cũng cùng quỳ trong từ đường, tổ phụ con mặc dù không ngăn cản chúng ta đưa cơm nước, nhưng không cho phép bọn họ ra khỏi từ đường, mỗi ngày không những phải quỳ, còn phải học thuộc gia huấn cùng gia phả, con cũng biết, Nhị lang đần độn, gia phả còn có thể học thuộc một chút, nhưng gia huấn lại..."

Triệu Hàm Chương cân nhắc trong lòng, Nhị lang, cũng chính là Triệu Vĩnh, đệ đệ ruột của nguyên chủ, năm nay mới có mười hai tuổi.

Cô nghĩ một lúc, nhìn về phía Thính Hà nói: "Ngươi đi tìm Thành bá, liền nói là ta sau khi uống thuốc đi ngủ, nhưng lại không cẩn thận bị bóng đè, lúc này khắp người đổ mồ hồi đang gọi Nhị lang, cầu ông để cho Nhị lang đến gặp ta."

Thính Hà nhìn cô nương sắc mặt coi như còn hồng hào, muốn nói lại thôi, nửa buổi sau vẫn là khuỵu gối đồng ý.

Thanh cô, người cùng Vương thị đến đây lập tức nói: "Ta đi cùng ngươi."

Vương thị thấp thỏm không yên, hỏi Triệu Hàm Chương: "Như vậy há chẳng phải là lừa gạt tổ phụ con, nếu như tổ phụ con biết được..."

Triệu Hàm Chương trấn nàng nói: 'Không sao, trong viện này có chuyện gì có thể giấu được tổ phụ? Nếu như ông không đồng ý, sẽ tự mình bảo Thành bá từ chối."

Thành bá không có từ chối, vì vậy Triệu Nhị lang vẻ mặt trắng bệch, quỳ đến mức đứng đều không vững đã được người dìu đưa về Thanh Di Các của Triệu Hàm Chương, trong từ đường chỉ còn lại Triệu Đại nương Triệu Hòa Uyển.

Triệu Nhị Lang được người dìu về đưa vào trong, ngoại trừ trong trí nhớ, thì đây là lần đầu trong hiện thực Triệu Hàm Chương gặp được người đệ đệ hời này.

Thiếu niên mười hai tuổi nhưng lại phát triển cao lớn khỏe mạnh, khuôn mặt mập đô đô như mặt trẻ con, vừa vào cửa, ánh mắt chạm phải tỷ tỷ đang ngồi trên giường, không chút dấu hiệu nào, mở miệng liền gào khóc: "A tỷ, a tỷ, oa..."

Triệu Hàm Chương bị dọa một trận, Vương thị cũng bắt đầu khóc, chạy chậm tiến lên ôm lấy nhi tử: "Nhị lang a..."

Triệu Nhị Lang khóc rất to, nước mắt như nước sông tràn đê chảy dài trên mặt, mắt nhắm chặt, được người dìu đến bên giường, chạm đến Triệu Hàm Chương tiếng khóc của hắn mới bắt đầu nhỏ xuống.

Vừa khóc vừa gắng gượng mở mắt nhìn Triệu Hàm Chương, nhìn nàng một cái lại khóc càng to hơn.

Triệu Hàm Chương:... 

_Hết chương_