"Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn

Chương 12: Vương Tứ nương




Triệu Nhị lang đứng ở cửa vô cùng đáng thương nhìn Triệu Hàm Chương, Triệu Hàm Chương chỉ làm như không biết, bảo người nâng cô ra ngoài.

Vương thị đưa mắt tiễn chân nàng, quay người liền kéo Triệu Nhị lang về phòng: "Đi, hôm nay chúng ta tiếp tục nhận mặt chữ, chỉ học ba chữ, không, chỉ hai chữ là được, nếu như con có thể nhớ được hai chữ, buổi tối mẫu thân nấu món ngon cho con ăn, còn mua yên ngựa cho con, con muốn mua gì cũng được."

Nhưng Triệu Nhị lang lại không vui tí nào: "Con có thể học tên mình không?"

"Con cũng đã nhớ được tên mình rồi, còn học cái gì mà học? Chúng ta học chữ mới!"

Vương thị lôi Triệu nhị lang vào trong phòng, còn Triệu Hàm Chương ngồi xe ngựa ra khỏi.

Xe là bốn mặt treo màn che, Triệu Hàm Chương yên tĩnh ngồi trên đó, xuyên qua màn che có thể lờ mờ thấy được bên ngoài, cô ghét bỏ màn che chắn mất tầm mắt, dứt khoát bảo Thính Hà đem màn che cuộn lại.

Thính Hà liền cuộn màn che ở trước mặt và hai bên lại.

Lúc này tốt rồi, tầm nhìn khoáng đạt, Triệu Hàm muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó.

Người trên đường khá đông, cửa hàng đều mở, nhưng người ra vào cửa hàng, quầy hàng linh tinh đều rất ít.

Người đi đường nhìn thấy xe ngựa, từ xa đã có người nghiêng mình tránh sang một bên, cũng có người sau khi liếc xéo cô thì cố ý đi đến trên đường cái, chắn đường xe đi của bọn họ.

Triệu Hàm Chương nhìn cảm thấy hứng thú, cũng không lên tiếng, chờ phu xe Triệu gia ứng phó.

Phu xe Triệu gia nâng mí mắt nhìn một cái, kéo căng dây thừng, cho xe đi chậm lại, cứ thong dong như vậy đi theo sau người đó, không xua đuổi, cũng không lên tiếng thúc giục.

Triệu Hàm Chương nhìn về phía Thính Hà, Thính Hà một bộ dáng tập mãi thành quen, thấy Tam nương nhìn qua, còn cho rằng là nàng muốn uống trà, lập tức rót một chén trà cho nàng.

Triệu Hàm Chương nhận lấy uống một hớp, ngẩng đầu nhìn về phía người tự cảm thấy vô vị rời đi ở đằng trước, xem ra Triệu gia ở bên ngoài cũng rất khiêm tốn.

Triệu Hàm Chương đang nghĩ, khóe mắt đột nhiên lướt thấy có gì đó ở trong không trung rơi xuống, cô theo bản năng nghiêng người ra sau tránh đi.

Một cành hoa bay qua trước mắt cô rơi xuống trên ấm trà.

Triệu Hàm Chương sững sờ nhìn cành hoa hồng đang nở rộ đó, không khỏi quay đầu nhìn về hướng hoa rơi xuống.

Trên tầng hai tửu lầu ở bên trái có một cánh cửa sổ đang mở, một thiếu nữ đang dựa vào cạnh cửa sổ, nửa người thò ra ngoài, thấy cô nhìn qua liền nói to: "Triệu Tam nương, ngươi tránh cái gì, hoa ta ném xuống vậy mà ngươi không đón."

Nhìn thấy thiếu nữ, kí ức liên quan ùa ra, Triệu Hàm Chương thích ứng một chút, đợi sau khi di chứng đau đầu dần giảm xuống mới hướng về thiếu nữ ở trên lầu hơi gật đầu: "Cảm ơn hoa của ngươi."

Cô đưa tay nhặt hoa rơi trên ván xe lên, hướng về Vương Tứ nương vẫy vẫy: "Ta đã nhận được."

Vừa nói xong, hoa hồng mới bị ném một lần lại bị lắc hai lần liền bị gãy cuống, rơi bẹp một tiếng ở trên váy của Triệu Tam nương.

Triệu Hàm Chương:...



Vương Tứ nương:...

Triệu Hàm Chương vội nhặt lên làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cầm vào trong tay, ngẩng đầu nhìn Vương Tứ nương ở trên tửu lầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, Triệu Hàm Chương nói với phu xe: "Chúng ta đi."

Vương Tứ nương thấy nàng thế nhưng không dừng xe mà tiếp tục đi thẳng, tức đến kêu to: "Triệu Tam nương, ngươi đi gặp ai? Ngươi ra ngoài không phải để gặp ta à?"

Vậy đương nhiên không phải, Triệu Hàm Chương là muốn ra cổng thành, xem có thể từ chỗ thủ thành ở đó hỏi thăm được chút tin tức hay không.

Vương Tứ nương thấy Triệu Hàm Chương thật sự đã đi là không quay đầu lại, không khỏi đập cửa sổ một cái, xoay người xuống lầu liền đuổi theo.

Bọn hạ nhận vội vàng theo kịp.

Vương Tứ nương một đường đuổi theo đến cổng thành, nhìn qua liền thấy xe ngựa Triệu gia dừng lại ở giao lộ, nàng lẩm bẩm một tiếng, từ trên xe bò nhảy xuống liền chạy qua: "Triệu Tam nương, ngươi đến đây để làm gì?"

Triệu Hàm Chương nhìn qua nàng: "Ta đến giải sầu, ngươi đuổi theo ta làm gì?"

Vương Tứ nương nhảy lên xe ngựa của nàng, đưa tay sờ sờ vật bài trí trong xe, hâm mộ nói: "Tổ phụ ngươi đối với ngươi thật tốt, thế nhưng không tiếc đặt mua cho ngươi cỗ xe xa xỉ như vậy, còn là dùng ngựa kéo."

"À, xe này không phải của ta, là của thúc tổ phụ ta, hôm nay lúc ra ngoài nhìn thấy, cảm thấy đẹp nên tạm thời đổi dùng."

Vương Tứ nương trừng mắt: "Ngươi..."

Nàng quan sát cả người vị hảo hữu(bạn tốt) này, khẽ nhíu mày: "Ngươi hình như có chút lạ lạ."

Triệu Hàm Chương không hề che dấu sự thay đổi của mình, thản nhiên hỏi: "Rất lạ sao?"

Linh hồn đã không giống, người tự nhiên cũng không giống.

Vương Tứ nương lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi tự mình sa ngã, tính toán đều đem gia nghiệp cho nhị phòng?"

Triệu Hàm Chương kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"

Vương Tứ nương liền thở dài một hơi: "Như vậy cũng tốt, ngươi luôn gây hấn với bọn họ, ta rất là sợ, lần này ngươi bị thương, dọa chết ta rồi."

Nàng nói: "Không tranh nữa cũng tốt, với năng lực của tổ phụ ngươi, ông ấy khẳng định sẽ thu xếp tốt cho các ngươi, tước vị không có thì không có, không phải chính ngươi cũng nói, tước vị đó rơi vào đầu đệ đệ ngươi chính là bùa đòi mạng sao?"

Triệu Hàm Chương gật đầu: "Đúng vậy, vì thế ta buông bỏ rồi."

Vương Tứ nương xoay chuyển tròng mắt, kéo tay nàng nói: "Không bằng nhà ngươi đến nhà ta đi, để nhà ta che chở tỷ đệ các ngươi, chúng ta còn có thể chở thành chị dâu em chồng, chẳng phải vui sướng?"

Triệu Hàm Chương liền rút tay mình lại: "Ta muốn làm khuê mật với ngươi, ngươi lại muốn làm em chồng của ta?"

Vương Tứ nương: "Khuê mật là gì?"



"Khuê trung mật hữu?" (Bạn tốt khuê phòng)

Vương Tứ nương vỗ tay, cười nói: "Tên gọi này hay, chẳng lẽ chị dâu em chồng thì không thể làm khuê mật rồi à? Ca ca ta phẩm chất dung mạo tài năng đều có đủ, gia thế cũng không kém, lấy ngươi chẳng lẽ không tốt hay sao? Nếu ngươi đồng ý, nhà ta liền đến cửa cầu hôn."

Triệu Hàm Chương kinh ngạc: "Ngươi có thể làm chủ chuyện hôn sự của huynh trưởng ngươi?"

Vương Tứ nương: "Chủ yếu là thanh danh hiền lương của ngươi ở bên ngoài, phụ thân ta lại thông suốt, huynh ấy sẽ không có chuyện không đáp ứng."

Triệu Hàm Chương sau khi nghĩ nghĩ nói: "Nhưng ta không đồng ý."

Vương Tứ nương cười hỏi: "Ngươi cũng gặp qua huynh trưởng ta, huynh ấy phẩm chất không tốt, hay là dung mạo không xứng với ngươi?"

"Huynh ấy cả dung mạo nhân phẩm đều tốt, nhưng ta không thích." Triệu Hàm Chương chưa muốn lấy chồng, coi như lấy chồng, vậy cũng là chuyện sau khi quay về, việc khẩn cấp trước mắt là tìm được Phó giáo sư.

Cô trực tiếp từ chối Vương Tứ nương: "Chuyện này không cần nhắc lại nữa."

Thính Hà thở hổn hển chạy qua, nhìn thấy Vương Tứ nương vội hành lễ chào hỏi, lúc này mới bẩm báo: "Tam nương, hỏi được rồi, hôm đó người bị thương rất nhiều, bên trong còn có lang quân nhà Vương gia cùng Phó gia, nhưng gần đây không có nghe nói lang quân nhà nào sau khi bị thương mất trí nhớ."

"Phó gia?" Triệu Hàm Chương cúi người hỏi: "Phó gia nào?"

"Chính là Trung thư giám Phó gia."

Vương Tứ nương ở một bên vội vàng nói: "Còn có ca ca trong tộc của ta, hôm đó huynh ấy cũng mang theo tôi tớ vào thành, đúng lúc tình cờ gặp được lưu dân bạo loạn, vì thế bị thương."

Triệu Hàm Chương không quá hứng thú hỏi: "Bị thương rất nặng sao? Còn có thể nhớ rõ chuyện trước kia không? Ăn uống sinh hoạt có thay đổi hay không?"

Vương Tứ nương: "... Thì vẫn tốt? Chỉ là ăn uống thanh đạm một chút."

Bị thương ăn uống đương nhiên thanh đạm.

Triệu Hàm Chương vẫn là càng có hứng thú với Phó gia, hỏi: "Là vị lang quân nào nhà Phó gia bị thương?"

Dựa theo điều kiện mượn xác của cô bên này, cùng lí thuyết suy ra điều kiện để Phó giáo sư mượn xác phải gần giống cô mới đúng.

Tìm lí luận khoa học trong chuyện không khoa học, đây là cách "không còn cách nào".

Thính Hà đưa không ít đồ ăn mới nghe ngóng được nói: "Nghe nói là Phó gia Đại lang quân, ngài ấy mang theo tôi tớ từ Trường An trở về, còn chưa vào thành thì gặp phải chuyện như vậy."

Triệu Hàm Chương: "Phó Trường Dung? Vậy thật là quá trùng hợp rồi."

Vương Tứ nương để ý thấy vẻ mặt Triệu Hàm Chương khác lạ, không khỏi nói: "Ngươi thích Phó Trường Dung? Mặc dù nói hắn cũng có tài mạo, nhưng sao so được với huynh trưởng của ta? Huynh trưởng ta chính là ngang danh với Vệ Phó Bảo."

_Hết chương_