Ngược Yêu

Chương 47: Sự thật mãi mãi là sự thật




Trước cổng biệt thự cao cấp, tất cả thành viên trong Mộ gia đều có mặt đông đủ để đợi Mộ Hàn Vương đến, họ nghĩ sau lần này sẽ thuyết phục hắn về Mỹ và với hắn cũng đã có ý định đưa Mộ Hàn Yên theo cùng, nhưng họ không ngờ người họ gặp lại là Đường phu nhân mà không phải con trai yêu quý, tất cả mọi người đều ngơ ngác khi gặp lại cố nhân ngày xưa

_Đường phu nhân lâu lắm rồi mới gặp lại, cô và Đường Dận vẫn khoẻ chứ?

Mộ Thiên Hàn chào hỏi, ông bây giờ đã già lắm rồi cũng đã ngoài tám mươi, những chuyện xưa cũ cũng không muốn nhắc đến mặc dù người mất con gái là ông, một nỗi đau mãi không thể xoá được.

_Có phải vì Mộ Đình Đình mất mà ông mới bảo con trai làm như vậy?

Đường phu nhân nghẹn ngào đẩy hết ánh nhìn cay độc lườm từng người trong Mộ gia, bà biết cái chết của Mộ Đình Đình là nguyên nhân châm ngòi cho những chuyện oan nghiệt

_Cũng vì con gái ông không trở thành Đường phu nhân mà người đó là tôi nên ông bảo con trai ông bắt cóc con gái tôi, để tôi phải nếm trải cảm giác sống không bằng chết, để tôi nuôi một đứa trẻ khác và nghĩ đó là con của mình, suốt bao nhiêu năm dành hết tình thương cho đứa trẻ không phải con mình, oan nghiệt hơn con gái của tôi sau khi bị Mộ Hàn Vương đưa đi nó còn yêu chính anh trai ruột của nó, tôi phải làm sao đây khi mà đứa con gái ruột lại là đứa con dâu hụt mà tôi ghét cay ghét đắng, còn con trai tôi nó phải đối mặt với chuyện này ra sao đây? Còn tình cảm, vị trí suốt mười mấy năm qua, chúng nó sẽ phải làm sao đây? Ông trời ơi…tại sao lại ác độc với tôi quá vậy?

Đường phu nhân quỵ ngã dưới chân những con người xa lạ, sẽ không ai hiểu được nỗi đau xé nát tâm can này, bà ấy chỉ còn biết gào khóc giữa trời trước những oan nghiệt trong cuộc sống, lúc gia đình bà ấy đến và nghe được tất cả cũng là lúc bà ấy quá kích động mà lên cơn đau tim. Sức khoẻ và thần kinh của Đường phu nhân từ thời trẻ đã suy giảm rất nhiều cho nên cú sốc hôm nay bà ấy không thể vượt qua được

_Mẹ ơi!

Đường Thụy Vũ gọi lớn rồi lao nhanh đến chỗ mẹ mình, anh đỡ mẹ dậy nhưng hiện giờ bà ấy chỉ còn thoi thóp nói lời cuối cùng.

_Y Du…Em sao vậy, đừng bỏ anh…

Đường lão gia ôm lấy bà ấy trong cay đắng, cả một đời quá ngắn để yêu một người và giờ đây ông ấy cảm thấy bất lực khi cái chết sắp mang người mình thương nhất rời xa

_Em muốn gặp Tiểu Yên…một lần cuối nhưng chắc không kịp nữa rồi… em muốn anh nói với con gái chúng ta mãi mãi cũng đừng bao giờ liên qua đến Mộ Hàn Vương…

_Em muốn gặp con gái lần cuối… muốn được nó tha lỗi… muốn được nghe Hiểu Yên gọi một tiếng mẹ…dù có chết em cũng mãn nguyện… nhưng có lẽ mọi chuyện là mơ. Thay em bảo vệ con gái, nói với nó cái chết của em hôm nay mong nó hãy nhớ cả đời cũng đừng chọn Mộ Hàn Vương…cho em gặp con lần cuối…hãy nói với bọn họ cho em gặp Hiểu Yên…



***

Câu chuyện cũ bị phanh phui kinh động đến mối quan hệ giữa hai nhà Mộ gia và Đường gia cho nên lúc Mộ Hàn Vương đang trên đường đến Mộ gia cũng là lúc Vân phi gấp gáp thông báo cho chủ nhân của mình, hắn nghe xong tin tức cũng không có gì là quá bất ngờ, con người của hắn trước khi ra tay cũng đã tự lường trước được viễn cảnh ngày hôm nay. Theo đúng những gì hắn dự tính biết là sẽ không giữ được Mộ Hiểu Yên bên cạnh nhưng rốt cuộc vẫn dùng sự nhẫn tâm tàn ác tận cùng mà trói buộc cô. Hắn bất ngờ quay xe trở lại biệt thự trước khi cô chạy đến Mộ gia để gặp tất cả mọi người

_Mộ Hiểu Yên!

Mộ Hàn Vương ngẩn khuôn mặt cao ngạo nhìn lên lầu cao khi cô đang hớt hãi rời đi, giây phút này sẽ cướp đi tất cả những gì hắn che giấu nhiều năm qua, chỉ cần cô bước chân ra khỏi Mộ gia thì lập tức tương phùng với Đường gia, cô tự mình đưa bản thân trở về đúng vị trí ban đầu. Hắn không nhói, không đau cũng không hận rốt cuộc bản thân đã hiểu được cảm giác sợ mất đi là như thế nào? Cô chính là điểm yếu chí mạng của hắn, nuôi dưỡng cô từ bé với mục đích để trả thù nào ngờ cô trở thành điều đặc biệt mà hắn không muốn mất đi, dù vậy bản thân vẫn không muốn thừa nhận

_Tôi phải gặp mẹ tôi…bà ấy sắp không qua khỏi rồi…

Mộ Hiểu Yên ngấn lệ nhỏ giọng, cô không làm loạn là vì đã chịu đựng quá nhiều cay đắng, nhưng nếu lần này hắn vẫn ngăn cản thì cô sẽ phát điên mà không từ thủ đoạn với hắn

_Tôi muốn gặp mẹ, muốn gọi bà ấy là mẹ…

Cô chạy vội xuống những bậc cầu thang còn lại, từng bước đi đều là nhói đau, những bậc thang cuối cùng như ngắn lại khi cô chọn cách sải bước thật dài vì muốn nhanh chóng đi gặp mẹ, kết quả cô trượt chân ngã lăn xuống sàn lạnh

_Tiểu Yên!

Mộ Hàn Vương mặt mày biến sắc lao đến đỡ cô dậy nhanh như tia chớp, hắn nhíu mày đen tối nhìn chất lỏng màu đỏ chảy xuống bắp đùi non, máu bắt đầu đọng thành vũng dưới sàn

_Máu…tại sao lại nhiều máu như vậy???

Mộ Hiểu Yên run rẩy sờ tay xuống bắp đùi non, máu đã nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng, thân người cô không cách nào lấy lại sức sống mà gắn gượng ngồi dậy nổi, cô như bất động trong vòng tay hắn, chỉ có thể đẩy ánh mắt hoang mang nhìn xung quanh