Ngược Về Thời Minh

Chương 392-5




Phương gia thôn, một thôn làng nhỏ non xanh nước biếc, trong một gian phòng nhỏ, ló ra bên cạnh, phía sau cửa sổ chính là một con sông nhỏ chầm chậm chảy qua, trong dòng nước xanh biếc chảy róc rách, rong lay động, cá bơi tới lui.

Sông nhỏ không sâu, đối diện con sông chính là núi rừng rậm rạp, bên sông có một cây thu lê, đã kết đầy quả mọng, cành cây trĩu xuống, đầu cành vượt qua sông nhỏ, buông xuống ngay cửa sổ, giơ tay có thể chạm tới.

Một cái đầu ló ra khỏi cửa sổ, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh lần nữa, sau đó rụt vào, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Dương Hổ lấy chiếc áo choàng trên giường xé thành từng dải dài, băng lấy vết thương trên người.

Trước giường có một thiếu phụ trắng trẻo xinh xắn, mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, trong lòng ngực ôm một đứa trẻ chưa đầy một tuổi, nàng đau lòng nhìn chiếc áo bào màu xanh mình tự tay làm cho tướng công bị tên đàn ông thô kệch này xé thành từng mảnh, đầu lông mày hơi cau lại, nhưng rồi lại bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi.

Bên cạnh có một thu sinh dáng người gầy yếu, cằm nhọn, lông mày mảnh, xem ra chỉ mới mười tám mười chín tuổi, trên môi còn mọc mấy sợi râu non, y sợ hãi dựa người vào thê tử, khẽ ôm lấy bờ eo của nàng.

- Ha ha, các ngươi không phải sợ, lão tử chỉ là tạm đi qua mà thôi. Tham gia Bạch Y quân kiếm miếng cơm ăn tạm, hầy, ai ngờ Bạch Y quân cũng không đáng tin cậy, chuẩn bị trốn về quê nhà. Ta nghỉ ngơi ở đây một lát thì đi, sẽ không làm tổn thương các ngươi đâu.

- Ngươi, đi nấu chút cơm cho lão tử.

Dương Hổ ra mệnh lệnh cho thiếu phụ nọ:

- Cõng con lên lưng đi, còn không thì giao cho nam nhân của ngươi, dám gây ra tiếng động, lão tự bóp chết từng đứa các ngươi.

Thiếu phụ bị dọa đến lập tức cõng con lên lưng, đi ra gian bếp ngoài phòng nấu cơm. Cửa chính đã bị Dương Hổ chốt trong, lại dùng dây thừng cột chặt, cánh cửa bị khóa nhiều tầng thế này, với khả năng của vợ chồng này muốn mở mà không gây ra tiếng động lớn thì không thể. Dương Hổ nằm nghiêng bên đầu giường, vừa khéo có thể nhìn thấy cửa, không sợ bọn họ chạy trốn.

- Ngươi, đến góc tường mà ngồi, không được lộn xộn mẹ gì hết. Lão tử nghỉ ngơi đủ thì sẽ đi, đừng chuốc phiền phức cho mình, hiểu không?

Dương Hổ hung ác sai bảo.

- Dạ dạ dạ, đại gia, tôi không dám, tôi ngồi đây.

Tiểu hậu sinh sợ đến răng va vào nhau kêu lách cách.

Dương Hổ liếc nhìn bằng ánh mắt khinh miệt, thứ giá đỗ như vậy, vươn hai ngón tay ra là có thể bóp chết, không ngờ bản thân mình lại luân lạc đến mức phải dọa nạt như thế này, ôi

Y nhắm mắt nghỉ ngơi: "Vợ chồng nhỏ này tuyệt đối không thể để lại. Tuy bọn chúng không nhận ra mình, nhưng độc nhãn của lão tử quá là sáng tỏ. Nếu như quan binh vào thôn tuần tra, hỏi rõ ràng thì nhất định sẽ tra ra ta. Hiện tại cứ chừa tính mạng bọn chúng lại, ta phải thở dốc một hơi, nếu có người trong bảo giáp đến hỏi, còn có thể dùng bọn chúng để đối phó một chút. Chờ ta nghỉ đủ, ăn no rồi, lúc gần đi sẽ tiễn bọn chúng lên đường.

Tên tiểu tử yếu đuối này thật ra là một tú tài, họ Phương, Phương Khinh Sầu. Tuy rằng thôn nhỏ yên tĩnh, nhưng y vẫn thường xuyên ra vào huyện để học. Tên đại hán hung ác trước mắt này, y nhớ rất rõ ràng, trông giống với tên đạo tặc Dương Hổ trên bảng cáo thị như đúc.

Lúc vừa nhìn thấy gã, Phương tú tài thật sự sợ đến mức hồn phi phách tán. Truyền thuyết về tên đạo tặc Dương Hổ trong dân gian rất nhiều, phần lớn đều miêu tả gã là kẻ giết người không chớp mắt, thậm chí đến mức ăn thịt người, uống máu người, mắt như chuông đồng, thân như tượng kim cương cao trượng hai. Phương tú tài là người đọc sách, tuy không tin lắm, nhưng sự sợ hãi vẫn bất tri bất giác gieo trong lòng.

Nhưng hiện tại mắt thấy Dương Hổ bộ dáng chật vật, người đầy thương tích, sức cùng lực kiệt, quần áo rách nát, vừa bùn vừa đất, so với tên ăn mày còn không bằng, Phương tú tài mới dần bình tĩnh trở lại.

Lúc xoay đầu nhìn thê tử đang nhẹ nhàng nấu cơm, Phương Khinh Sầu thầm nghĩ: "Bộ dáng của người này, nhất định chính là đạo tặc Dương Hổ. Hắn hắn có buông tha cho bọn ta?"

Y liếm liếm môi, trong đầu đột nhiên lóe lên bảng cáo thị của Hoàng Đế: Thưởng vạn kim, dân phong Bá tước, quang thăng ba cấp.

Ánh mắt vừa nhìn đến Dương Hổ đang chiếm cứ trên giường, thân hình uy mãnh như mãnh hổ tiềm phục, ý niệm trong đầu lập tức không cánh mà bay, sau đó, bất tri bất giác, nó lại lẩn quẩn trong đầu: "Thưởng vạn kim, dân phong Bá tước, quan thăng ba cấp."

"Phải trốn đi đâu đây. Đợi lúc ta đủ khí lực, lấy chút lương khô tiền tài trốn vào núi trước, dò hỏi một chút, nếu bọn Triệu Phong Tử, Lưu Thất đắc thủ, ta liền đi Nam Kinh nương nhò bọn chúng, nếu bọn họ cũng bại rồi, ôi Vậy thì mau nghĩ cách rời khỏi Giang Nam quay về phương bắc, trở về lại Thái Hành sơn"

"Khò Khò"

Tiếng ngáy nhè nhẹ truyền đến, dần biến thành tiếng o o đinh tai nhức óc. Phương tú tài sợ đến chột dạ co rúm lại một chút, thò đầu nhìn thử, y mới buông lỏng bả vai.

"Vạn kim, phong tước, thăng quan, cường đạo, chém đầu" tất cả suy nghĩ ùn ùn kéo đến. Trái tim Phương Khinh Sầu càng lúc càng đập nhanh, đập đến mức y sắp thở không ra hơi, hai chân run rẩy, cặp mắt của y đột nhiên nhìn một khúc côn gỗ lộ ra trong đống đồ tạp nham bên cạnh băng ghế, cặp mắt đó lập tức không dời đi chỗ khác được.

Đó là một cây ngư xoa, một cây ngư xoa nho nhỏ, hai mũi sắc bén song song nhau, chiều rộng chưa đến một nữa bàn tay. Cây ngư xoa này chỉ có thể phóng xuống lũ cá sau cửa sổ. Từ sau khi đậu tú tài, cưới vợ, y một lòng một dạ muốn sớm ngày trúng cử làm quan lớn, rất lâu rồi không đụng đến nó.

Nhưng thê tử còn thường dùng nó hơn, thỉnh thoảng dùng dọn dẹp đám rong sau cửa sổ để lấy nước. Mùi cơm chín trong nồi truyền ra, Phương Khinh Sầu đề phòng gọi:

- Tráng sĩ! Tráng sĩ!

Gọi hai tiếng, y mới phát hiện âm thành chỉ trong yết hầu mình, liền lấy dũng khí ho một tiếng, lớn giọng nói:

- Tráng sĩ, cơm cơm chín rồi

Tiếng ngáy che lấp đi tiếng gọi yếu như ruồi muỗi của y. Phương tú tài dựa vào tiền, hai chân run lập cập, tay y run run cầm lấy cây ngư xoa kia, rút ra từng tấc một.

Thê tử phát hiện cử động của y, nàng kinh hãi che miệng lại, trừng to mắt liên tiếp lắc đầu. Cương xoa đã vào tay, rút ra cần có đảm lượng, muốn y cắm trở xuống, cũng cần có đảm lượng rất lớn, chuyện đã không thể quay đầu. Khuôn mặt gầy guộc của Phương tú tài đỏ lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn thê tử một cái, thê tử lập tức không dám lên tiếng nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm theo dõi y.

Phương tú tài cầm cây ngư xoa, run rẩy nhằm vào lồng ngực của Dương Hổ đang mệt mỏi không biết gì, có lúc lại nhằm vào yết hầu. Sau một lúc lâu, y bỗng phát ra một tiếng rống to một tiếng như nữ nhân:

- Ya Ya!

Theo sau tiếng kêu của y, thê tử cũng sợ đến mức hét toáng lên. Dương Hổ bị hai tiếng hét kỳ quái kinh động đến mở mắt hổ, nhưng lúc gã mở mắt ra, thì cây ngư xoa rỉ sét đã đâm thật sâu vào yết hầu của gã. Phương tú tài không dùng sức hai tay để điều khiển cây xoa, mà nắm chặt thiết xoa, dùng sức mạnh của cả người, xông tới, lấy trọng lượng của cả cơ thể liều mạng đâm cây xoa tới.

Xoa sớm đã đâm lút vào yết hầu, y còn đang kêu ya ya, liều mạng đâm thiết xoa tới, đâm đến yết hầu Dương Hổ máu tươi chảy ồ ạt. Yết hầu đã bị đâm thủng, theo dòng khí hô hấp, có tiếng òng ọc kỳ quái vang lên.

Dương Hổ trợn tròn mắt, hai tay vung ra, bộ dáng như muốn chồm dậy. Phương tú tài bị dọa, lại thấy hai mắt gã trợn tròn lên, đến xương cốt cũng mềm nhũn ra, hai tay không cầm nổi ngư xoa nữa, y chỉ có thể dùng ngực đẩy ngư xoa, khóc rống lên:

- Chết đi! Chết đi! Ya! A!

Dương Hổ đã tuyệt khí, bị cây thiết xoa đâm thêm, hai tay đã xòe bỗng giật giật, giống như sắp chồm lên. Phương tú tài cuối cùng đến một chút dũng khí cũng bị người chết dọa cho mất đi. Y xoay người bỏ chạy, vấp ngạch cửa ngã tét môi, không ngờ cũng không thấy đau.

Phương tú tài nắm lấy thê tử, kéo thê tử bỏ chạy, quát:

- Đi mau đi mau!

Y lao đến cạnh cửa, mới nhận ra cửa đã bị khóa chặt, vội vàng quay đầu bắt lấy con dao làm bếp trên kệ chặt xuống, chặt đứt hết dây thừng, mở cánh cửa ra, ánh mặt trời nồng nhiệt chiếu vào, Phương tú tài mới hoàn hồn.

Y kinh hoảng, chầm chậm quay đầu nhìn vào trong nhà, ngư xoa đâm sâu vào yết hầu Dương Hổ đang ngồi trên giường, vì cán gỗ đã hơi lút vào, nên hiện tại đang rung rung, máu tươi chảy theo cán gỗ đến một nửa, kéo thành một sợi tơ sền sệt rơi xuống đùi gã.

Ánh mặt trời ấm áp đã xua tan sự lạnh giá trong nội tâm của y, y kinh ngạc hỏi thê tử:

- Tú Nhi, hắn hắn chết rồi sao?

Thiếu phụ tên Tú Nhi liền gật đầu, ngẫm nghĩ một hồi lại lắc đầu, cảm thấy câu trả lời này là một điềm xấu, vì thế nàng lại gật đầu. Lúc này, đứa bé trên lưng khóc òa lên.

Theo sau tiếng khóc, chỉ nghe một giọng nói uy nghiêm trên đường vọng vào:

- Gọi người của Lưu Thiên hộ tiếp tục lục soát phía trước, ngôi làng này và sơn lĩnh phía sau do Chu Đức An ta phụ trách, các ngươi tiếp tục lục soát từng ngõ ngách, không thể bỏ qua một điểm đáng ngờ nào, nhất định phải bắt được phản tặc Dương Hổ.

Phương tú tài thở phào một hơi, ôm cổ thê tử, vui đến phát khóc:

- Tú Nhi, chúng ta được cứu rồi.

- Ừ ừ!

Tú Nhi mừng đến mức chỉ biết gật đầu.

Phương tú tài ôm thể tử cười ra tiếng:

- Không chỉ là được cứu đâu, ta đã giết Dương Hổ, giết được đạo tặc Dương Hổ rồi! Chúng ta giàu to rồi, ta muốn làm quan, ta muốn phong tước!