Ngược Về Thời Minh

Chương 340-3




Triệu Phong Tử tiếp tục nói:

- Vương Trí có một người con gái tên là Vương Mãn Đường. Nghe nói là đệ nhất mỹ nhân thành Bá Châu. Ha ha, kỳ thực lời này đều là tin đồn của những kẻ phóng đãng đầu đường cuối chợ. Chị dâu đệ mới chính là người xinh đẹp nhất thành Bá Châu, vi huynh tin chắc tuyệt đối là hơn Vương Mãn Đường. Chỉ là cô nương khuê các được giáo dưỡng xưa nay không ra khỏi khuê các, ai biết được tướng mạo của họ chứ?

Vương Mãn Đường kia cũng là một dị số. Trong nhà Vương Trí cũng xem như giàu có, có nhà có đất có gia bộc. Nhưng người con gái này lại từ nhỏ đã đi kết giao với mọi người từ đầu làng cuối xóm, người quen biết đương nhiên cũng nhiều, cộng thêm dung mạo xinh đẹp, kết quả là sẽ trở thành đóa hoa nổi tiếng của thành Bá Châu.

Cô nương đã tới 17 tuổi trở lên vẫn chưa tìm được nhà chồng, Vương Trí cũng không gấp. Nhưng có một ngày cô nương này nằm mơ nói là mơ thấy một vị kim giáp thần nhân nói cho cô biết, cô sẽ kết hôn với một vị đại quý nhân. Người đó tên là Triệu Vạn Hưng, cô nương liền kể giấc mơ này cho mẫu thân nghe.

Phong Tiểu Mộc là một tên tụng côn, vẫn có giao tình tốt với Vương Trí, gián tiếp biết được chuyện này từ miệng hắn ta, liền tính toán một hồi. Sau đó, nói như đinh đóng cột với Vương Trí giấc mơ này quả thực là thần nhân báo mộng, ít ngày nữa quý nhân tên là Triệu Vạn Hưng đó sẽ đi qua nơi này, bảo vợ chồng hắn ta nhất định không được bỏ lỡ.

Vương Trí bán tín bán nghi. Không ngờ hai ngày sau quả thực có một vị khách qua đường, tới cửa xin nước uống. Hai người nói vài ba câu chuyện, người đó tên là Triệu Vạn Hưng. Vương Trí kinh ngạc. Y nhìn người đó hào hoa phong nhã, nói chuyện không tầm thường, liền giả ý kết giao, để anh ta ở lại trong phủ. Qua tìm hiểu, Triệu Vạn Hưng này là một tú tài du học, phụ mẫu đều đã mất, phiêu bạt khắp nơi.

Ở đây vài ngày, Vương Trí phát hiện thấy người đó không những tướng mạo không giống với người bình thường, hơn nữa còn có tài ăn nói, xử lý chuyện rất khéo léo, thực sự là có điềm quý nhân. Càng kỳ lạ hơn, hàng ngày trên nóc khách phòng nhà ông ta đều có chim tước bay tới rất nhiều, Vương Trí liền nghĩ tới tương lai hắn ta tất sẽ đạt tới trung học, thăng chức rất nhanh, liền chủ động hứa hôn, đem ái nữ gả cho hắn ta. Chuyện này được truyền đi, một người bạn thân đã từng đề cập với ta, mà ta cũng đã từng nhờ Phong Tiểu Mộc giúp mình kiện tụng một lần. Ha ha, cho nên lúc gặp đã trêu chọ hắn ta một chút.

- Hả? Lại còn có chuyện lạ như vậy sao? Ha ha, vậy vị quý nhân mà Vương cô nương gả cho bây giờ ở đâu? Đã thăng chức nhanh chưa?

Dương Lăng liền hỏi.

Triệu Toại nghe xong liền bật cười, nói:

- Từ sau khi Vương cô nương hứa gả cho người ta, liền theo tướng công chuyển ra khỏi Vương gia, ở chỗ nào ai cũng không biết, chỉ là áo gấm la đẹp hình như là sống cuộc sống rất tốt. Nhưng nói tới quý nhân trung mệnh, ha ha, đệ đệ, đệ tin chứ?

Trong ánh mắt Triệu Toại lộ rõ sự giảo hoạt, cười nói:

- Nếu một ngày nào đó đệ và một vị tiểu thư nào đó hai người yêu nhau, chi bằng để vị cô nương đó làm theo việc này là được rồi. Về nhà liền nói trong mơ có tiên nhân hứa cho duyên phận, sau đó vi huynh giúp đệ tìm vị giả thần giả thánh tới nói với vị nhạc phụ là nội trong mười ngày quý nhân này sẽ xuất hiện. Sau đó, đệ sẽ tới nhà hỏi thăm, về phần chim tước đậu trên nóc nhà, đó cũng dễ làm, nhân lúc người ta chưa chuẩn bị liền thả ít đồ ăn trên nóc nhà là được rồi. Ha ha, nếu nhạc phụ nhất thời hồ đồ, hôn sự này đã thành rồi.

Triệu phu nhân ngồi bên cạnh che miệng cười không ngớt. Tống Tiểu Ái và Đại Bổng Chùy ở bàn bên cạnh cũng nghe mà như say sưa, còn cảm thấy trên thế giới này quả là có chuyện nhân duyên do trời tác hợp như vậy. Nghe Triệu Toại nói ra thiên cơ, không khỏi khẽ thốt lên một tiếng a.

Dương Lăng cũng nghĩ tới nguyên nhân đại khái như vậy, vừa nghe Triệu Toại nói đã hiểu, bất giác cười nói:

- Huynh trưởng cao kiến, đây đều là phỏng đoán của huynh sao?

Triệu Toại cười ha hả, tự phụ mà nói:

- Không sai, dù là vi huynh phỏng đoán, những cũng chuẩn xác tám chín phần rồi. Cô nương Vương Mãn Đường đó từ nhỏ đã tùy tiện ra vào đầu đường cuối chợ kết giao với đàn ông, chỉ e là sớm đã có tư tình với người tên Triệu Vạn Hưng đó. Cho nên, mới đưa ra cái kế này để lừa gạt cha mẹ. Nhưng vi huynh thấy kỳ lạ, Triệu Vạn Hưng kia nếu gia tài bạc triệu, với một người hám lợi như Vương Trí, sẽ nhanh chóng đồng ý hôn sự này, hà tất phải dùng thủ đoạn này?

Nếu nói Triệu Vạn Hưng nghèo rớt mồng tơi còn được, nhưng nghe nói Vương Mã Đường được gả cho người ta, mỗi lần trở về nhà mẹ đẻ, hoặc xuất hiện ở phố Bá Châu đều đẹp lộng lẫy, mang vàng ngọc, rõ ràng là tình cảnh rất tốt. Nhưng nàng ta gả đi đâu thì không ai biết. Hay là … vị hôn thế đó của cô ta kỳ thực là có vợ rồi? Cô ta là gả cho người ta làm thiếp sao?

Triệu phu nhân liền khẽ nói một tiếng:

- Tướng công, sau lưng suy đoán lung tung, làm hoen ố thanh danh của người ta. Chúng ta không biết rõ, không nên nói linh tinh.

Triệu Toại rất sợ vợ, nghe vậy cười khan nói:

- Haiz, ta đây không phải là đang nói với đệ đệ của mình sao. Tất sẽ không nói lung tung với người địa phương ở đây.

Dương Lăng vốn định tìm hiểu về tình hình của vị Phong Bán Tiên từ miệng y không ngờ lại nghe thấy câu chuyện không thể tưởng tượng như vậy. Nói như vậy Phong Tiểu Mộc chỉ là một luận côn bình thường. Vị Thừa tướng gì đó, lẽ nào thực sự là mình nghe nhầm? Tên tự của ông ta là Thành Tượng hoặc là đồng âm khác sao?

Trong lòng Dương Lăng đang dao động, đúng lúc này, chỉ thấy một cô nương dáng người cao gầy đang dọc theo dây đèn đi tới một gốc cây khác. Bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn, chỉ nhìn bóng dáng, vị cô nương đó cũng đã khiến cho lòng người ta ngứa ngáy rồi. Đường cong tuyệt vời của cô gái lộ ra phía sau áo chẽn. Chiếc váy kẻ màu xanh lam khổng tước dài, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng, vòng eo nhẹ nhàng uyển chuyển.

Thấy cô gái duyên dáng mỹ lệ, chậm rãi bước đi, hành động đó thực sự khiến người ta chú ý. Lúc này một kẻ phóng đãng bỗng bước tới, áp sát thân thể cô nương, đặt tay lên cặp mông cong của nàng, sau đó thân hình liền chuyển ra, đi vào đoàn người.

Không ngờ cô nương đó bỗng quay người lại, thân thủ thoăn thoắt linh hoạt, căn bản không giống với thiếu nữa khuê các bình thường không ra khỏi cửa gặp chuyện liền hoang mang không biết đối phó. Cô đưa tay ra, túm lấy cổ áo của tên phóng đãng đó, “bốp” một cái vào mặt tên đó, nũng nịu nói:

- Sàm sỡ bà cô nhà ngươi dễ thế sao? Cách lớp váy rồi, sờ có thích không?

- Hay!

Dương Lăng thầm khen ngợi một câu. Vị cô nương này thật là mạnh mẽ. Quả thực là người con gái còn lợi hại hơn cả thời hiện đại, sắc lang sợ nhất. Nhìn chung chính là người con gái như vậy. Quả nhiên, tên kẻ cướp đó đã bị đánh sửng sốt, ngây người ra không lấy lại được tinh thần.