Nguyên Hãn nghe xong câu này tí nữa thì ngã đập đầu xuống sàn thuyền, hắn thao thao bất tuyệt nãy giờ cuối cùng lại để cho ông chú dượng này nghĩ đến chuyện trung thành với Hồ Quý Ly.
- Như cháu đã nói, ai tốt cho dân tộc thì trung với kẻ đó không sao, nước có thể trở thuyền cũng có thể lật thuyền… Theo dượng thì Đại Ngu chính sách ra sao, liệu có tốt cho dân tộc Việt chúng ta không?
Nguyên Hãn vẫn kiên trì dẫn đạo cho hai cha con nhà Nho gia này. Nguyễn Phi Khanh thì trầm ngâm một lát rồi trả lời…
- Chính sách của Hồ gia rất tiến bộ, nó tốt cho sự phát triển của dân tộc Việt, so với những vị vua cuối Trần thì tốt hơn ….
Nói đến đây Nguyễn Phi Khanh ngập ngừng mà bỏ lửng. Nguyên Hãn bắt được thời cơ mà nhảy vào luôn.
- Chính sách của Hồ Quý Ly rất tiền bộ, rất tốt… nhưng hắn thực hiện quá vội vàng, gây nên lực cản và sức bật cực lớn từ Sĩ tộc, từ Địa chủ và cả từ dân chúng… nó gây ra chia rẽ nội bộ Đại Việt một cách sâu sắc làm ảnh hưởng sức mạnh chung của dân tộc. Thêm vào đó, sự bất công bình khi những cải cách này nhắm vào tất cả mọi người trừ thành viên hoàng tộc họ Hồ. Điều này càng thêm gây mâu thuẫn sâu sắc, hắn dùng binh quyền mà áp chế những mâu thuẫn này… ừ thì cứ cho rang 10 năm 20 năm sau tất cả đi vào nề nếp có lẽ hiệu quả sẽ đến với dân tộc… nhưng giặc Phương Bắc có cho chúng ta chừng ấy năm không? Theo thong tin của cháu thì 3 năm sau Vĩnh Lạc Đế Chu Đệ sẽ xuất mấy chục vạn binh Nam hạ, lúc ấy Việt tộc đang chia rẽ, yếu ớt liệu chống nổi sao… Hồ Quý Ly tự mình làm yếu dân tộc trong một khoản thời gian quá dài như vậy không phải là cách hay… Thêm vào đó để đánh lạc hướng chú ý của dân chúng, sĩ tộc hắn tổ chức viễn chinh Đánh Chiêm Thành… Lúc này sau một thời gian cuối nhà Trần quốc lực điêu đứng liệu tổ chức viễn chinh như vậy là tốt? Giờ đây Việt tộc chưa cần mở rộng bờ cõi mà càn ổn định phát triển, cần đoàn kết chống giặc Bắc. Không phủ nhận chính sách Hồ Gia có điểm mạnh nhưng không phù hợp hoàn cảnh hiện nay của dân tộc, không có lợi cho dân tộc….
Nguyên Hãn chỉ rõ những sai lầm, còn lôi ra thong tin giặc Bắc làm cho Nguyễn Phi Khanh và Nguyễn Trãi biến sắc. Quả thật những lời nói của Nguyên Hãn quá chính xác, nếu lúc này quân Minh mà đánh xuống phía Nam thì Đại Việt không thể nào chịu đựng nổi rày vò như vậy.
- Vậy theo cháu ta phải làm gì… Can gián cùng họ Hồ rất khó đạt được kết quả… cho dù ta mất đi cái mạng này cũng không tiếc can gián… nhưng kết quả chắc chắn là không đạt được.
- Cháu không càn dượng hi sinh kiểu vô lý ấy. Cháu dượng và em giúp cháu thì đúng hơn, nhưng cũng vẫn phải theo ý của dượng… nếu dượng không đồng ý cháu không dám ép…
Nguyễn Phi Khanh lông mày có hơi giãn ra, cuối cùng thì hắn cũng mơ hồ hiểu được ý của Nguyên Hãn là gì.
- Không dấu gì dượng cháu bí mật tổ kiến quân đội, tại Lộ Đông Quan cháu có 3 vạn 5 ngàn tinh binh. Tại Đông Hải cháu cáo gần hai vạn Thủy quân tinh nhuệ. Tại Quế Lâm cháu có hơn một vạn kì binh ẩn núp. Điều quan trọng là quân của cháu cực kì tinh nhuệ sức một địch mười là chuyện có thể. Bởi vì họ được tranh bị vũ khí mới hoàn toàn, ví dụ như cung bắn xa trên 200m, Súng Thần Công bắn xa đến 300m số lượng cực nhiều. Đao kiếm toàn là thép tốt, giáp mão là trang bị toàn phần đao kiếm không nhập. Thủy quân là thuyền bè đóng mới và đã nhiều lần đánh vào Nam Trực lệ quân cảng của nhà Minh và toàn thắng…. ngoài ra toàn quân còn được trang bị loại vũ khí này… nó có thể cách xa 150m giết địch, dễ sử dụng, nông dan chỉ cần 1 tuần huấn luyện là có thể ra chiến trường…
Nói rồi Nguyên Hãn đưa ra một khẩu trường súng hỏa mai cho cha con nhà Nguyễn Phi Khanh xem xét. Lúc này thuyền đã đi đến giữa dòng song Hồng nên không sợ hãi gì mà Nguyên Hãn thử súng. Chiếc bia được để trên một cái thuyền thứ hai theo sau cách 70m bị bắn tan điều này gây nên sự kinh ngạc sợ hãi cho hai cha con Nguyễn Phi Khanh.
Nguyên Hãn để hai cha con bình tĩnh lại đôi chút rồi nói…
- Nếu cháu không thể làm tốt hơn họ Hồ thì cháu cũng không nuôi trí lớn làm gì, nhưng cháu tự tin mình có thể mang lại lợi ích nhiều hơn cho dân tộc, cho đồng bào… Nếu dành được ngôi vua cháu xin thực hành những chính sách sau…
Nguyên Hãn kể lược qua về cách chính sách để khuyến nôn, khuyến công, giáo dục… và rất nhiều những chính sách giúp ích cho tiến bộ xã hội. Làm cho Nguyễn Phi Khanh và Nguyễn Trãi thập phần chăm chú mà lắng nghe. Đối với người hiện đại và hiểu lịch sử như Nguyên Anh thì việc vẽ ra mọt chính sách tiến bộ và toàn diện cùng an toàn phát triển là điều không quá khó khăn. Sau cả tiếng trình bày thì cuối cùng Nguyên Hãn cũng đã cạn lời.
- Cháu đã nói xong… mong cậu và em suy nghĩ. Cháu xin đưa mọi người về và chờ đợi tin tức… Mong dượng giúp cháu…
Nói đến đây Nguyên Hãn quỳ xuống mà hành một đại lễ. Bỗng nhiên Nguyễn Phi Khanh liếc mắt nhìn xung quanh rồi bật cười ha ha, cười đến không có phong phạm nho nhã gì nữa. Lần đầu tiên Nguyên Hãn nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong ánh mắt của người trung niên này. Nguyên Hãn chợt giật mình thầm nghĩ " Gã này không phải dạng vừa đâu", quả đúng như Nguyên Hãn dự đoán vậy mà Nguyễn Phi Khanh lại quay qua hành một lễ với Nguyên Hãn.
- Phi Khanh xin ra mắt chủ công, người cũng không cần làm ra vẻ cho ta về suy nghĩ, nếu ta đoán không sai thì ngay cả hôm nay cha con ta không đồng ý thì chắc cũng bị bắt đi mà thôi… ha ha đủ quyết đoán, không hổ con cháu Trần Gia, tuổi nhỏ mà Chủ công đã quá lợi hại a….
Bị nhìn ra mưu kế Nguyên Hãn xấu hổ không thôi, gãi đầu gãi tai một lúc lâu….
- Nghe những cận vệ kia gọi chủ công là Vương Gia.. chuyện này là ra sao… là do chủ công tự phong vương khi lập tân quân?
Để tránh đi lung túng của Nguyên Hãn thì Nguyễn Phi Khanh lái qua một chuyện khác.
- Chỗ khôn người xin dượng cứ xung hô Như con cháu trong nhà. Chuyện này là như vậy….
Nguyên Hãn lại kể về tình tiết sự việc Phong Vương và chuyện kết minh cùng Chu Kiến Văn. Nguyễn Phi Khanh đăm chiêu sau đó nói với Nguyên Hãn
- Chuyện phong vương này có hay nhưng cũng có dở. Hay ở chỗ chúng ta có thể lấy lại những vùng vốn thuộc về Đại Việt, đây là công lao hãn mã cho dân tộc. Nhưng dở ở chỗ rất dễ bị kẻ đối đầu lợi dụng. Chúng có thể nói rằng Cháu chính là Vương của Trung Hoa, không phải Vương của Đại Việt vậy nên việc cháu cầm binh giải phóng dân tộc thì đối thủ có thể nói chuyển thành cháu đang mệnh danh Hán tộc mà xâm chiếm Đại Việt. Cái này gọi ta tình ngay lí gian, hết sức nguy hại đến danh tiếng của cháu… Nhưng theo cháu nói tình cảm của cháu và tên họ Chu kia rất tốt thi việc này có thể bổ cứu…
Nguyên Hãn nghe đến đây thì giật mình, hắn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, hắn không tin là mấy tên cáo già bên trận doanh Chu Kiến Văn không nghĩ ra. Cong về Chu Kiến Văn thì Nguyên Hãn vẫn đặt khá nhiều niềm tin vào nên không nghi ngờ gã này… được rối lần này trở về Ngô Chi Châu thì hắn phải cho lũ thâm nho nhọ đít kia một trận nhớ đời.
- Xin Dượng chỉ cho cháu đường sang - Nguyên Hãn chắp tay khiêm tốn mà xin lắng nghe.
- Đơn giản cháu tựa lập một chiếu xưng vương, còn chiếu phong vương thì hủy đi. Cả bản cháu đã kí mà Chu Kiến Văn lưu trữ cũng hủy. Sau đó lập lại một bản thừa nhận vương vị do Chu Kiến Văn lập ra. Đây mới là con đường chính đạo.
Con mẹ nó có quân sư và không có quan sư đúng là khác nhau một trời một vực… Nguyễn Phi Khanh không hổ là bố của cường nhân ngoại giao Nguyễn Trãi trong lịch sử. Bố chắc chắn hơn con rồi, lần này Nguyên Hãn đúng là vớ mẹ nó được vàng mà sướng đến không thể sướng hơn được nữa. Nhưng chưa kịp vui mừng thì Nguyên Hãn lại bị một vố nữa.
- Mà cái tên Thủy Việt Vương cháu lấy đâu ra, Thủy này chỉ có thể đi với chữ Hoàng mà thôi, cũng nghĩa với chữ Thủy sao cháu không dùng chữ Nguyên….
Nguyên Hãn lúc này đúng là vò đầu gãi tai, chuyện này Chu Kiến Văn đã từng nói rồi nhưng Nguyên Hãn vẫn khăng khăng mà lấy chữ Thủy.
- Tên cháu là Nguyên Hãn lấy thêm chữ Nguyên vào Vương Hiệu nó hơi kỳ cho nên…..
- Ôi học với chả hành…. Nguyễn Phi Khanh ngửa đầu nhìn trời bóp trán bó tay.