Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)

Chương 72: Cần đồ Không cần tiền




" Tướng lãnh thì có, cấp cho nhạc phụ ta luyện quân thì được, nhưng chỉ là cho mượn luyện quân thôi, nếu ta biết dùng tiền tài mĩ nữ mua chuộc đào góc tường của ta thì.... Ha ha ha Ngươi hiểu chứ" Nguyên Hãn mày kiếm dựng cao nghiêm khắc chỉnh tên quân sư quạt mo. Sat khí um tùm toả ra tứ phía, hắn giờ đây cũng gọi là chinh chiến tứ phương giết người như cỏ rác rồi, mấy cái tư tưởng giáo dục hiện đại bị trôn sâu vào lòng, muốn tồn tại ở thời đại này thì phải hoà nhập kiểu chơi của nó. Hắn đã từng ra lệnh đồ sát hơn bảy ngàn người dưới chân thành Tô châu, tổng chiến dịch diệt Oa tính ra hắn phải giết gần hai vạn người rồi. Nếu như chỉ là một nhân vật văn phòng bàn giấy xuyên thì cũng khó mà làm được như vậy. Nhưng hắn là bộ đội Giải Phóng quân Việt Nam, được đào tạo bài bản, để tham gia chiến tranh... Có thể là bảo vệ tổ quốc, cũng coa thể một lúc nào đó là xâm lươc. Thế nên lúc này đây sát khí của hắn là có thật " mẹ nó chưa thành đại sự đã lo đào góc tường của ông " Nguyên Hãn làu bàu nghĩ.

Tên sư gia lúc này thì thảm rồi. Hắn quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha liên tục, đạo là không ohair muốn đào góc tường mà chỉ muốn huấn luyện quân sự mà thôi, dùng xong sẽ trả, dùng xong sẽ trả. Hắn thề lần này sẽ về báo cáo cho Vương gia biết con rể của ngài không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài hắn thể hiện đâu a.

" Đươc rồi đứng lên đi, bảo vương gia bỏ cái ý đấy đi, giúp thì ta giúp nhưng ta có giới hạn của ta. Còn nữa pháo ta cũng bán tầm 600 khẩu pháo lớn nhỏ, thủ thành, công thành, dã chiến đều được, tầm xa lần lượt là 2,5 km, 2km, và 1,5 km. Đạn pháo là đạn nổ, mười phần chạm là nổ không bị xịt ngòi như đạn nổ của Pháo triều đình. Một quả đạn của pháo lớn nhất có thể thổi bay cửa thành bắc kinh. Thế nào?! Vì cái này quá cường đại nên cái giá thì......" Nguyên Hãn lại tủm tỉm đạo. Tử mẫu pháo không thể dùng đươch nữa phải thay bằng pháo bắn đạn kín tức là đạn pháo và vỏ đạn kín vào nhau, như đạn súng côn của hắn bây giờ.

Thật ra cấu tạo đạn rất đơn giản có cái tư tưởng của con người đi theo lối mòn nên rất lâu sau mới phát minh ra. Vỏ đạn hình trụ nhồi thuốc pháo,sau đó lắm đầu đạn dùng máy ép lại cho kín, đáy của vỏ đạn lắp hạt nổ. Khi cò súng cò pháo đập vào đáy viên đạn thì hạt nổ sẽ dễ dang phát hoả gây đốt cháy thuốc súng. Hơn 600 khẩu pháo của hắn chỉ giữ lại được giá pháo, giá pháo mới là phát minh vượt thời đại nó giúp pháo cơ động và chuẩn xác. Hắn phải tháo nòng pháo đen bán rồi, và đúc lại một loạt thân pháo có cấu tạo bắn đạn kín.

Nếu nung nóng pháo ra đúc lại thì cũng chỉ tính là thép thôi, nhưng nếu bán đi thì nó tính bằng vàng, Nguyên Hãn có xúc động muốn bán pháo cho dân du mục quá nhưng giờ thì không thực tế. Cho dù hắn vòng lên liêu đông gặp được người mông cổ để bán thì hắn thu lại là da thú, trâu bò, ngựa dê. Hắn đâu cần thứ này, giờ đây hắn cần là gang, đồng và lương thực.

Quay trở lại với tên quân sư yếu bóng vía đàn ngồi bệt dưới sàn hai tay chống ra sau để đỡ thân người miệng lầm bầm không dứt: " 2,5km.... 2km... 1,5 km.... Một phát phát tan thành bắc kinh... Ông trời của ta ơi.... Vương gia ơi con rể của ngài là nhân vật gi đây".... Cũng không trách được hắn thất thần hoảng sợ ở cái thời mà pháo chỉ bắn ddược 700m đến 800m thì con số Nguyên Hãn đưa ra quá đả kích màng nhĩ. Thật ra hắn nói quá lên chứ cưa thành bắc kinh thì it nhất phải giã 3 bốn quả trực tiếp vào mới vỡ tan vì công nghệ của hắn yếu nên chỉ có thể đúc loại đạn nổ bề mặt it có tính xuyên thấu. Nếu có thể chế tạo thuốc nổ trong viên đạn phân bố hình chóp nón thì mới có tính khoan thấu.

" Cô gia.... Cô gia người nói là thật... Ngài thật sự cung cấp cho Vương gia, giá cả thì ngài khỏi lo... Lần buôn bán này với Tây dương vương gia dốc cạn túi lãi vào hơn 300 vạn là ít cô gia ngài nói xem"

Tên quân sư bò đến ôm lấy chân Nguyên Hãn, mắt hắn đỏ bừng hưng phấn. Hắn đang tưởng tượng ra cảnh mình dẫn thiên quân vạn mã chỉ huy một dàn pháo đứng cách xa Nam Kinh nói pháo của kẻ địch không với tới, rồi bất ngờ hạ lệnh bắn. Hàng trăm phát đạn từ rất xa lao đến vùi dập quân thù. Rồi hắn mơ thấy mình khoác triều phục Tướng quốc đứng đầu ngoại tướng nghênh ngang tại triều đường Nam kinh van võ bán quan kính nể.

"Quả nhân nói rồi, quả nhân không cần tiền, không biết ngươi vơ vét bằn cách nào ta chỉ cần 3 thứ gang, đồng và lương. Có tiền giao hàng vậy thôi. Mà ta cũng coa thể cử chuyên gia pháo binh đến đào tạo các ngươi."