Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)

Chương 42: Sở hướng Tô Châu




Trong thành nhiều người lắm tai mắt thế nên để chuẩn bị cho chiến trận tất cả quân Nam Việt đều chuyển ra ngoài, họ tận dụng lại quân doanh Oa khấu để lại. Lúc này tại đây hơn trăm bình gang to cỡ quả dưa hấu đang được cẩn thận đổ đầy thốc nổ cộng với bi đồng, ngòi nổ cháy chậm dài hơn 20 m được bọc kĩ trong dấy dầu tránh thấm nước. May mà lúc này mùa đông hanh khô nếu co mưa thì kế hoạnh của Hãn sẽ bị hạn chế rất nhiều. Nghĩ đến đây hắn hung hăng muốn nghĩ cách chế tạo súng phóng lựu, lựu đạn, bà cả địa lôi dẫm sẽ nổ ngay lập tức. Nhưng đây không phải việc ngày một ngày hai, hắn quyết tâm lần này về sẽ phát triển thêm một số binh chủng cho đa dạng để có thể phù hợp chiến đấu mọi địa hình, hoàn cảnh.

Bên một khu khác là hơn mười học đồ công tượng đang loay hoay với pháo giấy cực to, có tác dụng làm giả tiếng nổ của pháo binh, mười hai khẩu pháo gỗ, rất nhiều hình người rơm mặc quân phục nhà minh được chuẩn bị kĩ càng.

Rạng sáng ngày 19 tháng riêng, Đại quân Nam Việt trùng trùng rời doanh xuất phát về phía Tô Châu cách họ 270km. Thành phần bao gồm 1000 hỏa Kỵ thương cường đại, 500 trường thương binh, 150 hỏa thương Bộ, 50 pháo thủ, và đặc biệt còn có thêm 500 phụ binh bao gồm nô lệ của các dân tộc Hồi Hột, Thát Đát, Đóa Nhan Tam Vệ. Họ chính là kết quả mua bán trao đổi chiến công của Tôn Nghị "danh tướng" đạt được, cùng đến với họ còn có 1000 kỵ mông cổ. Tính đến nay quân của Nguyên Hãn đã có trên 3000 ngựa mông cổ nhiều hơn cả tổng số quân, chính vì vậy ai cũng cưỡi ngựa hành quân. Quân đoàn có mang theo 6 khẩu pháo thật và 12 pháo giả bằng gỗ thế nhưng vận tốc di chuyển không hề chậm, bởi vì công nghệ phát triển và có được những bản vẽ thiết kế từ Nguyên Hãn nên các công tượng dễ dàng chế tạo vòng bi trục cho xe ngựa, xò xo giảm xóc v.v.. vậy nên xe 2 ngựa kéo pháo 4,5 tấn di chuyển không hề chậm, đạt được mục đích cơ động tương đối của pháo binh. Thật ra đội quân nô lệ mới bổ xung này là những chiến sĩ cung kị binh không hề tồi, thế nhưng họ chỉ vùa xuất hiện tối qua nên chưa thể hòa vào phong cách chiến đấu của quân Nam Việt, song việc có thêm 500 cung kị binh xuất sắc du mục cũng là một niềm vui nho nhỏ, có họ bảo vệ chân núi cho pháo binh thì càng thêm an toàn.

Ba giờ chiều cùng ngày tại một khóm rừng thưa cách doanh trại Oa khấu thành tô châu 15km. Bốn trăm kỵ mã binh sĩ đang yên lặng chăm chú nhìn vào một người thanh niên thô hào dẫn đầu quân, người thanh niên vói cái đầu cạo trọc hai bên, thắt tóc bím, cơ thể tráng kiện đặc biệt cánh tay của gã rất dài, nhìn khá mất cân đối. Gã chính là Trần Đốn, kẻ du mục nô lệ nay đã trở thành tướng quân Kỵ Thám của Nam Việt quốc. Từ khi được ban họ của Vương gia gã không lúc nào hết vênh váo khoác lác với các nô lệ du mục ngày xưa cùng cảnh ngộ nhưng nay bất đồng, thế nhưng bây giờ trên khuôn mặt thô kệch của gã đang hiện ra vẻ bồn chồn, nhưng tuyệt không lo lắng:

Thám báo của đối phương không it hơn gã, ngựa không kém hơn gã, chất lượng binh sĩ cũng không hề tồi tệ như quân Minh chận chiến thám báo mở màn này không hề dễ dàng chút nào, vì đảm bảo bí mật nên không thể để cho bất kì địch nhân nào sống. Nhìn khối kim loại nhỏ bét trong tay quả quýt gã rục rịch, đây là một thứ gọi là "đồng hồ quả quýt" là thứ thần kì Vương gia ban tặng, nó có thể giúp người ta biết chính xác giờ giấc trong ngày mà chả cần nhìn mặt trời. Đã ba giờ rồi tức là đến giờ tham chiến, trong 4 tiếng đồng hồ phải tiêu diệt sạch vòng ngoài cho tới các vị trí đặ pháo đã tính trước. Gã và quân thám báo đã xuất phát trước một ngày, ăn gió nằm sương, tìm hiểu địa hình, nhưng tịnh không va chạm với thám báo đối phương. Vì hắn cần lôi đình nhất kích đả kích khơng để đối phương kịp phản ứng, có thế thì đại quân phía sau mới có thời gian trống để bố trí bẫy dập. Đã tới giờ rồi, hắn lẩm bẩm rồi dục ngựa đi tới trước đội quân 400 thám kỵ;

- Hỡi các huynh đệ. Chúng ta là những con sói thảo nguyên, là hùng ưng trên bầu trời.. Thế nhưng chúng ta đã từng đánh mất danh dự.... Ai đã cho chúng ta lại cuộc sống... Ai đã cho chúng ta danh dự, quần áo, cơn ăn, đàn bà... là Khả Hãn vĩ đại. Huynh đệ, vì Khả Hãn thông hết chúng nó....

- Thông chết mẹ chúng nó.. thông đê - tiếng đáp nhao nhao, ánh mắt vằn vện tia máu, thám kỵ đội cuồng nhiệt, cách khích lệ lòng quân của dân du mục rất khác, họ rất trực tiếp, ai cho họ danh dự, cuộc sống ấm no, đàn bà... thì đó là Thiên của họ.

Bốn trăm người mỗi người hai kỵ chia làm 20 nhóm mỗi nhóm 20 nhân bắt đầu toả ra các ngả. Nếu nhìn từ trêb cao xuống thì nó giống như một đoá Hướng dương khổng lồ đang hé nở vậy. Cuộc đi săn bắt đầu mà ai là thợ săn ai là con mồi thì chưa thể biết.

Trong doanh tướng của quân Oa khấu đang bao vây thành Tô Châu, Miamotokawa đang hưng phấn xoa bóp nhũ thoa của một cô gái trẻ xinh đẹp người Hoa, mặc kệ tiếng gào thét hoảng loạn của cô gái hắn đang cố nhét cái "jj" ngắn tũn của mình vào thân thể người con gái xấu số này. "Chiến tranh là của quân đội không liên quan dân chúng" mẹ thằng nào nói ba sạo, tư trước đến nay chiến tranh bao giờ khổ nhất vẫn là dân đen tay không tấc sắt, không sức lực phản kháng. Tiếng lên la bé dần rồi như tắt lịm, tiếng bẹp bẹp của da thịt chạm nhau vang lên dồn dập. Rồi tiếng hú thoả mãn như dã thú. Gã đàn ông trung niên đầu cạo hói người Oa này đẩy cô gái ngất lịm sang một bên chả thèm đóng khố mặc quần, chỉ khoác một cái kimono lên người, lòng thòng ngồi xuống ghế chờ tin quân thám báo của gã.