Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)

Chương 258: Thiện ác





Giờ đây Dương Lăng cũng đứng trước hội nghị mà tuyên bố, hắn không còn đường lui nữa rồi:

- Tôi Dương Lăng quốc trưởng Trung Hoa đế quốc tại đây cũng xin tuyên bố, Trung Hoa sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ chế độ của chúng tôi. Chế độ phát xít của chúng tôi hoàn toàn không như chế độ phát xít của “quê nhà” của Nguyên Hãn Bệ hạ. Chỉ riêng nói đến việc tư tưởng dân tộc mù quáng thì chúng tôi đã dần loại bỏ, bằng chứng là chúng tôi đã có các đồng minh Mông Cổ và Triều tiên. Nói chúng tôi là chính phủ phát xít thì cũng chỉ là bó hẹp trong nội chính mà thôi, đối ngoại thì chưa bao giờ mang tư tưởng bài ngoại như vậy. Còn chuyện chiến tranh cùng Đại Minh thì đó là chuyện của Hán tộc. Chuyện các quốc gia khác ví dụ như Nam việt can thiệp vào thi mới gọi là vô lý thực sự...

Dương Lăng nói đến nước này thì chả khác gì hắn ném shit hội nghị cả. Tất cả đều sôi sục như chảo dầu xôi thêm nước lã. Phản pháo đầu tiên lại là Nhật Bản.

- Ngài quốc trưởng Trung Hoa quên hai năm trước ngài mang hơn 20 vạn quân dày xéo Nippon chúng tôi sao. Nếu không có Nam Việt khẳng khái hỗ trợ thì giờ đây chắc chúng tôi là một thuộc địa của Trung Hoa rồi, đây mà không phải tư tưởng bành chướng của phát xít ư?

Không để đại biểu các nước trấn tĩnh lại thì Nhan Bá Tây Mông Cổ và Triều tiên quốc Vương cũng nhao nhao buộc tội Dương Lăng nhúng tay vào gây nên nội chiến quốc gia của họ khiến cho Mông Cổ và cả Bán đảo triều tiên chia cắt làm hai.

Dương Lăng không hề nao núng mà biện minh:

- Thưa quý vị, nếu nói đến chuyên gia can thiệp sự vụ nội chính quốc gia khác thì không thể ai vượt qua Nam Việt quốc vương Trần Nguyên Hãn. Nhìn mảnh đất Hoa Hạ đang ba bề bốn mảnh là thấy rõ. Nam Việt có thể làm vậy cớ sao chúng tôi không thể, nói đến sâu xa thì chúng tôi chỉ cố gắng tạo thêm các đồng minh để tránh thế cô lập mà thôi.

- Ồ Dương Lăng các hạ có lẽ đã nhầm lẫn đầu đuôi. Đầu tiên mùa hè năm 1402 chính ngài tấn công Nam Việt tại bến Đông Triều khiến con dân Nam Việt tử thương vô số. Ngài là người kéo Nam Việt vào cuộc chiến này. Thứ đó Nam Việt không hề tự ý can thiệp vào tình hình Hoa Hạ. Chính Thuận thiên hoàng đế Đại Minh, người kế thừa hợp pháp của Hoa Hạ “ thuê” quân đội Nam Việt tiến hành chiến đấu. Sau cuộc chiến tại Sơn Tây và Sơn Đông thì quân Nam Việt chưa một lần tự ý xâm nhập Hoa Hạ, cớ sao nói chúng tôi can thiệp nội vụ Hoa Hạ. Thế nhưng ngài thì sao. Trực tiếp tiến hành đánh chiếm Nhật Bản, dựng một nhóm người ly khai tại phía Bắc bán đảo Triều Tiên thành quốc gia độc lập. Xúi dục một bộ phận của Mông cổ ly khai tạo nên tình hình rắc rối như vậy. Nói tóm lại tình hình căng thẳng và xung đột leo thang tại khu vực là do chính tay ngài gây nên.

Nói đến tài hùng biện thì quả thật Nam Việt không hề thiếu, người chất vấn ngược lại Dương Lăng là Nguyễn Trãi Bộ trưởng bộ ngoại giao Nam Việt.

- Nói rất đúng, khi Bắc Minh còn tồn tại do Chu Đệ giết cháu của mình mà lên ngôi danh bất chính ngôn bất thuận. Ta thay mặt phụ hoàng mà thanh trừng hắn là hợp ý trời vừa lòng người, chuyện ta nhờ hiền tế lúc ấy là Vua Nam Việt Trần Nguyên Hãn tham gia hỗ trợ là hợp lý không có gì cần bàn cãi tại đây. Giờ đây là vấn đề Dương tặc đã giết em ta la Chu Đệ mà cướp lấy giang san họ Chu là hành động tội ác. Tại đây ta yêu cầu các phe liên minh cùng đoàn kết mà thảo phạt Trung Hoa mà không cần bàn bạc gì thêm. – Chu Lượng cũng chen vào cắn thêm một phát, hắn hoàn toàn không muốn có cuộc họp hội nghị này. Việc tiêu diệt Dương Lăng lấy lại lãnh thổ họ Chu nhà hắn luôn canh cánh bên lòng gã Thuận Thiên đế này.

Hội Nghị trở nên nhốn nháo hơn bao giờ hết, kể hô đánh người đòi giết, nói chung là khung cảnh căng thẳng hết mức. Thường thì các chính trị gia sẽ có cái đầu lạnh, tỉnh táo suy xét tình hình thế nhưng lúc này đây thì họ đang đánh mất dần sự bình tĩnh. Phải nói thẳng rằng những việc Nguyên Hãn gây ra không kém Dương Lăng về sự phá hoại. Nếu nói về kích động chiến tranh khắp nơi thì hai kẻ này ngang cơ, thế nhưng Dương Lăng xuất phát điểm là một cường quốc, đông dân nhiều lính thế nên việc tham gia vào chiến tranh của hắn khá thô bạo. Mọi con mắt nhìn vào đều thấy rõ hắn là nguyên nhân của chiến tranh. Ngược lại Nguyên Hãn khá hiếm khi tham gia trực tiếp mà thường là xúi dục kẻ khác đánh nhau, ở giữa bán vũ khí, công nghệ, đôi khi còn xuất quân mang tính trợ giúp một cách trọng tâm. Chính vì vậy mặc dù hắn là một tên phá hoại ngầm siêu cấp thế nhưng mọi quốc gia lân bang đều cảm ơn Nguyên Hãn hắn. Đây là một sự khác biệt mang tính điển hình, vô hình chung trong mắt công chúng thì Nguyên Hãn đại diện cho cái thiện còn Dương Lăng đại diện cho điều ác. Trong khi đó sự thật thì hai kẻ này thối ngang nhau.