Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)

Chương 137: Quảng Tây về Việt 3




Chương 137: Quảng Tây về Việt 3

Quả thật nếu cả Quảng Tây và 200km dọc mặt Nam của Thanh Hải, Tây Tạng và Tân Cương dài hàng ngàn km thuộc về Đại Việt thì diện tích của đại Việt sẽ mở ra gấp đôi lài it, ngoài ra con có thể đả thông phương tây, một trong những cách để bành trướng nhanh nhất của đại Việt. Thế nhưng Nguyên Trừng cũng đang phạm luật rất lớn của hiến pháp mới của đại Việt, hắn không có quyền điều động quân đội với số lượng lớn như vậy. Việc này phải thông qua Hoàng đế và Nội các Đại việt, mặc dù ai cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng sai luật vẫn là sai luật, có thể con đường chính trị của hắn sẽ dừng ở đây nếu trong nội các và Hoàng đế cùng muốn phế hắn với số lượng phiếu đa số. Nhưng vì tương lai cảu dân tộc hắn chấp nhận chuyện đó, nếu bị bãi miễn có lẽ hắn là vị Thủ tướng duy nhất trên thế giới bị bãi miễn sau 1 tháng nhậm chức.

Một bức thư tín được gửi gấp về phía Thanh Hóa thủ đô bấy giờ của Đại Việt. Còn Hồ Nguyên Trừng thì đích thân đi Chi Lăng điều binh, vì chỉ có hắn giờ này mới có thể ra lệnh cho Hồ Xạ xuất binh được vào lúc này.

Quay trở lại với ba vạn quân của Nguyên Hãn giờ này chì còn cách Hán Thủy 30km, trong trướng bồng trung quân của Nam Việt quân giờ đây là Nguyên Hãn, Nguyễn Cảnh Dị, và Hồ Vấn đang chúi đầu vào địa đồ mà bàn bạc. Nói đến Hồ Vấn cũng là một tướng tài của nhà Hồ, hắn còn trẻ tuổi nên cũng như bao quan viên trẻ tuoir khác của đại Việt muốn qua Nam Việt đang thiếu thốn nhân tài để thể hiện bản lĩnh. Chính Hồ Vấn là người mang quân từ Vũ Cao đánh úp Hoàng Trung tchong trận đại chiến Minh Ngu. Hắn mang họ Hồ nhưng là họ gốc cha sinh mẹ đẻ chứ không có liên quan gì dòng họ của Hồ Quý Ly (vốn là họ Lê tự đổi thành họ Hồ).

- Quân Vương điện hạ, theo như bản do thám báo về thì thại đây... đây và đây Bắc Minh đều đã đến trước và bố chí trọng pháo. Nhưng hạ quan không thể hiểu một chuyện chúng hoàn toàn có thể bố trí phòng tuyến tại khe Bạch Mã, khi đó chúng ta hoàn toàn không thể tiến đánh mặt cánh của chúng được. Tại sao Dương Lăng lại bỏ trống đoạn đường này. - Nguyễn Cảnh Dị chỉ vào bản đồ mà đạo. Dương Lăng đến trước và cho xây căn cứ bọc kín tam lộ dẫn qua dãy Phục Ngưu Sơn, nhưng hắn hoàn toàn có thể xây thêm một căn cứ thứ 4 bịt nốt Khe Bạch Mã. Chỉ cần bố trí trọng pháo tại đây ở cao điểm bắn xuống thì quân của Nguyên Hãn không thể từ mặt đông Nam tiếp cận được. Sông Hàn Thủy không rộng hoàn toàn có thể cắm cọc gỗ nên Nguyên Hãn không thể dùng Thủy quân yểm trợ. Ba vạn quân Nam Việt trong đó có 7 ngàn ky binh nhưng pháo lại chỉ có 50 khẩu 250mm làm quà cưới mà thôi. Hãn không hề nghĩ lần này có chiến tranh, nên chỉ mang 3 vạn quân phô trương sức mạnh thôi, pháo trên thuyền thì không có giá di động của bộ binh nên không thể tháo xuống dùng được. Cũng may có 1 vạn phụ binh Nam Minh đi theo chứ không vận chuyển 50 khẩu pháo này thì ảnh hưởng rất lớn đến sức chiến đấu của Nam Việt Quân.

- Ta cũng nghĩ đến điều này, ta cảm giác như Dương Lăng cố tình dụ chúng ta đi đường này, nhưng hắn xó cần thiết phải mạo hiểm như thế không? Nếu chúng ta tiến được vào cánh phải của Dương Lăng thì người chết nhanh nhất là hắn đấy.

Nguyên Hãn cau mày đạo, hắn vẫn nghi ngờ đây là cái bẫy bày ra nhưng con mồi quá lớn đi.

- Theo hạ quan thấy thì không quan tâm hắn bày kế gì, chúng ta lập phòng tuyến ngay phía Nam khe Bạch Mã mà không tiến qua. Địch bất động ta bất động, lấy uy hiếp làm chính. Không cần thiết mãnh tiến.