Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 72




Hạc Thần rất nhanh chóng kết thúc cuộc họp rồi đi như chạy quay về phòng làm việc của mình nhưng mở cửa ra lại chỉ nhìn thấy mỗi thư kí Lạc mà thôi.

Em ấy đâu rồi? "

'Dạ cô Ân nhận được điện thoại của ai đó rồi rời đi rồi giám đốc. " Thư kí



Cô ấy có nói gì không? "_ Hạc Thần buồn bực mở hộp cơm mà Mẫn Chi mang đến ra.

" Cô ấy bảo có việc bận thôi ạ.

" Ờ... Cậu đi làm việc của mình đi. "

Hạc Thần đau lòng vì cô không đợi mình, xúc từng muỗng cơm cho vào miệng. Anh không biết khi Mẫn Chi xuống hầm gửi xe của công ty lại gặp mẹ của anh.

Bà ta không về mà ở đó đợi cô.

Vốn dĩ Mẫn Chi không nhận ra điều đó, nhưng khi cô vừa định mở cửa xe thì giọng bà ấy vang lên ngăn hành động của cô lại.

" Cô thật sự là bạn gái của con trai tôi? "_ Mai Hòa

" Không phải. "_ Mẫn Chi thoáng ngạc nhiên vì cô không nghĩ sẽ bị bà chặn lại ở đây.

'Không phải? Đừng tưởng tôi không biết cô một lòng đeo bám theo con trai tôi. "



Đúng là thời gian chờ đợi thì bà Mai Hòa đã xem lại những tấm hình được đăng trên mạng xã hội và nhận ra Mẫn Chi - một người yêu tin đồn của Hạc Thần.

Trên mạng người ta đã bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của Hân Chi và Hạc Thần khi nhìn thấy những cử chỉ mà Hạc Thần dành cho Mẫn Chi rồi. Nhưng cũng có rất nhiều fan hâm mộ của Hân Chi vào bênh vực và mắng chửi Mẫn Chi là kẻ thứ ba.

Nhưng Ân Mẫn Chi không quan tâm, cô căn bản không xem đến chúng nữa là... Nếu Nhạc Huân không đưa cô xem thì cô cũng không biết mình đã thành người nổi tiếng bằng cách thức nhảm nhí này nữa đấy.

" ? Tôi còn có việc bận, không còn gì nữa thì xin phép. "_ Ân Mẫn Chi lười tranh cãi, cô mở cửa ra nhưng bà ta lại một lần nữa đóng lại.

" Xe này là con tôi mua cho cô nhỉ? Nhìn mặt cũng xinh đẹp, mà lại thích làm người thứ ba à? Nói đi cô cần bao nhiêu tiền thì tránh xa con trai tôi? "

Đệch? Kịch bản ngôn tình máu chó gì đây? Xe này là cô tự bỏ tiền mua khi vừa về nước đấy! Người thứ ba cái mẹ gì nữa? Bao nhiêu tiền? Tiền mà Ân Mẫn Chi làm ra dư sức cho cô sống an nhàn đến mấy đời nữa đó.

Rồi! Hiểu sao quan hệ giữa anh ta và mẹ mình không tốt rồi đấy.



Hiểu lầm rồi bác gái. Tôi...

Ân Mẫn Chi vừa định nói chuyện đàng hoàng giải thích cho bà ấy hiểu nhưng bà ta nhất quyết như giả ngơ giả điếc mà lơ đi lời giải thích của cô, khăng khăng xem cô là người thứ ba, một kẻ đào mỏ chính hiệu.

Ra một con số, bao nhiêu tôi cũng sẽ đáp ứng. "_ Mai Hòa vẫn giữ nguyên phong thái tự tin ấy.

Ân Mẫn Chi nhìn bà ta lại nhớ đến dáng vẻ của Nhượt Hân Chi, ra là đều được bà ấy dạy cho.



'Vậy bác nghĩ tôi đáng giá bao nhiêu? "_ Mẫn Chi nghiên đầu nhìn bà, cười nhẹ một cái.

1 triệu nhân dân tệ?"



' 1 triệu? "_ Mẫn Chi ngạc nhiên nhìn bà ấy, mắt hơi mở to.

'1 triệu ấy còn chẳng đủ để mua chiếc xe này... huống chi là mua cháu? "_ Rồi lại nhếch môi sờ vào con xe yêu quý bên cạnh, không ngờ bà ấy lại có thể ra con số ấy với Ân Mẫn Chi - đại tiểu thư nhà Ân gia đấy.

" Thế cô muốn bao nhiêu? Loại như cô thì con số ấy là quá nhiều rồi. "_ Mai Hòa chau mày trước thái độ của cô.



" Loại như tôi? "_ Mẫn Chi híp mắt lặp lại lời mà bà ấy nói.

" Vậy phải xem Hạc Thần nghĩ tôi đáng giá bao nhiêu rồi.



Mẫn Chi giả vờ lấy điện thoại ra để gọi điện cho Hạc Thần nhưng bị Mai Hòa nhanh chóng chặn lại.

Cô đừng có ảo tưởng về bản thân, Hạc Thần chỉ nhất thời hứng thứ với vẻ ngoài của cô mà thôi. Thằng bé chơi chán rồi tự khắc sẽ bỏ rơi cô mà thôi. "_ Mai Hòa

"Ồ!"



" Vậy để tôi xem thử... bao giờ thì anh ta mới chán tôi. "_ Mẫn Chi cười nhạt rồi nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào. Trước sự tức giận của bà ấy cô rồ xe chạy đi.

' Sao nó dám...



Mẫn Chi chạy xe đến bệnh viện S, theo tin nhắn mà tìm đến phòng của Mạc Vân Hạo.

" Làm sao vậy? "_ Mẫn Chi mở cửa đi vào, trong phòng bệnh chỉ có một mình Vân Hạo với cái đầu bị quấn thành một cục và một chay nước biển đã truyền được một nữa.

Vân Hạo đang đeo tai nghe chăm chú chơi game nên không biết Mẫn Chi đã tới.



' Làm sao? "_ Mẫn Chi cau mày tháo tay nghe của cậu ra.

" Đến rồi à? Sao không mang gì cho tớ ăn hết vậy? " _ Vân Hạo tắt điện thoại nhìn Mẫn Chi.

' Trả lời tớ, bị làm sao? "_ Mẫn Chi để túi xách lên bàn bên cạnh nhìn Vân Hạo chằm chằm.

" Vô tình đụng xe thôi. "_ Vân Hạo vuốt tóc thể hiện sự bảnh trai liền bị cô chụp lấy cánh tay.

Ân Mẫn Chi kéo tay áo bệnh nhân của cậu lên lại ngạc nhiên trước những vết xẹo lớn nhỏ nhìn qua liền biết ngay đấy là do bị đánh.

" Cái này... do bố cậu? "

Haha, chuyện thường ngày thôi. Vân Hạo cười trừ.



Thường ngày? Trước kia cậu cũng... ?"

" Có cần tớ giúp không? "_ Mẫn Chi có thể tìm ra và khiến người đó mất hết tất cả. Địa vị của cô chính là dùng để người khác phải e sợ.

'Không sao, tớ có cách giải quyết. "

Ồ! Người nhà đến rồi sao? "_ Một giọng nữ vang lên.

Mẫn Chi xoay người liền nhận ra người quen, có vẻ người nọ cũng nhìn ra cô - Hoàng Mai Dân đang mặt đồ bác sĩ và trên tay là vài tờ giấy.

" Mẫn Chi?

" Ừm "_ Cô nhẹ gật đầu, không ngờ cái người chỉ gặp qua vài lần lại có thể nhớ tên cô đến tận mấy năm sau như bây giờ.



Cậu là gì của bệnh nhân này vậy? "_ Mai Dân.

Bạn thân. "_ Vân Hạo.

Ồ! Cậu có thể ra ngoài làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân này. "

Vốn dĩ Mai Dân định trực tiếp đến nhắc nhỡ Vân Hạo gọi người nhà đến nhưng vừa mở cửa lại nhìn thấy Mẫn Chi khiến cho cô không khỏi ngạc nhiên.



" Tớ có thể tự thanh toán viện phí nhưng bệnh viện chết tiệt này không cho tớ tự làm thủ tục gì hết. " _ Vân Hạo cười khờ nói.

Mẫn Chi nghe thấy liền lừ mắt nhìn Vân Hạo, nếu tự làm được thì cậu ta chắc chắn sẽ giấu nhẹm đi chuyện này cho mà xem. Mạc Vân Hạo cũng biết vì sao Mẫn Chi liếc mình nên cũng rất an phận kéo chăn che nữa mặt lại, nằm ngay ngắn xuống giường.

Mẫn Chi xót xa nhìn cậu, trước đây chưa từng nghe cậu ta kể về chuyện này... chỉ bảo là mối quan hệ với gia đình không được tốt mà thôi.

Mạc Vân Hạo thực chất chỉ là con nuôi của nhà họ Mạc mà thôi. Ngày ấy, khi mà bác sĩ chẩn đoán phu nhân Mạc khó có khả năng mang thai thì cậu đã được họ nhận về, chỉ hơn 3 năm sống đúng nghĩa với chức danh thiếu gia nhà họ Mạc. Sau đó, đột nhiên phu nhân Mạc lại mang thai là một quý tử.

Tình cảm mà bà dành cho Vân Hạo cũng dần nhạt phai theo thời gian, tất nhiên con nuôi thì làm sao sánh bằng con ruột được chứ? Mạc Vân Hạo biết em trai không cùng cha, không cùng mẹ kia luôn xem cậu giống như là anh trai ruột của mình nhưng bố mẹ Mạc lại không như thế.

Hễ có việc gì xảy ra hay Mạc Nhẫn Dương - em trai Vân Hạo có làm gì sai thì người gánh chịu hậu quả lại chính là cậu. Họ sẽ luôn dùng gia giáo mà áp đặt lên người Vân Hạo. Và đợi đến khi Mạc Vân Hạo tốt nghiệp cấp ba liền nhanh chóng tổng cậu sang nước ngoài giống như trúc đi gánh nặng cuộc sống vậy. Suốt 9 năm, chỉ có Mạc Nhẫn Dương đều đặn mỗi ngày nhắn tin hỏi thăm cậu mà thôi.

" Nào! Đừng nhìn tớ như thế chứ? "_ Vân Hạo cười cười đưa tay đang truyền dịch lên vuốt tóc cô.

" Vậy còn tai nạn xe là thế nào? "_ Mẫn Chi biết Vân Hạo là một tên điên thích ăn chơi và thích đua xe nhưng chắc chắn chạy xe bình thường sẽ vô cùng an toàn.

" Chắc là có người muốn hại em trai tớ. "

Tất nhiên người được thừa kế 70% số tài sản nhà họ Mạc chính là Mạc Nhẫn Dương rồi và cả trụ sở chính Mạc Long kia nữa. Bây giờ cậu nhóc cũng đã tốt nghiệp mà vào đại học rồi, khó có thể tránh khỏi bị người khác hãm hại. Không may, hôm nay Vân Hạo lại lấy chiếc xe thể thao của cậu mà ra ngoài.

Hoàng Mai Dân ngây ngốc nhìn hai người.