Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 69




Ân Mẫn Chi không nói thêm lời nào cùng Nhạc Huân đi vào trong nhà để lại sự việc cho bọn họ giải quyết.

" Cô ta phiền phức như vậy làm em suýt thì đánh người rồi. "_ Ân Nhạc Huân bực bội, vừa đi vừa nói. Giọng điệu không một chút khiêm nhường, có lẽ Nhượt Hân Chi cũng đã nghe thấy.

Đàn ông thì không nên đánh phụ nữ. "_ Mẫn Chi cười cười nói.

" Sao cô lại ở đây? "_ Hạc Thần nhìn Hân Chi

Nhượt Hân Chi nhìn thấy anh đứng trước mặt mình có chút sợ hãi trong lòng, cô ta không biết là anh đã nghe thấy được những gì nên càng sợ hãi hơn.

" Em... em đến công ty không thấy anh nên... nên..."

'Những lời lúc nãy mà cô nói với Mẫn Chi, lặp lại một lần nữa cho tôi. "_ Hạc Thần nhìn cô ta với ánh mắt lạnh đến thấu xương.

" Em... "_ Nhượt Hân Chi nuốt một ngụm nước bọt trong khoang miệng khô khốc, ánh mắt vừa cứng rắn vừa sợ hãi không biết phải nói gì.

Ân Mẫn Chi đứng trên lầu nhìn xuống sân nhà thông qua cửa xổ quan sát hai người họ. Nhượt Hân Chi vừa nghe Hạc Thần nói mấy câu, nước mắt đều đã thi nhau rơi xuống trông vô cùng đáng thương.

Ân Mẫn Chi nhìn thấy cô ta đột nhiên nắm lấy tay Hạc Thần, hoàn toàn buông bỏ dáng vẻ tự cao tự đại lúc nói chuyện với cô. Cô ta là đang níu kéo một người không yêu mình ư? Mẫn Chi cụp mắt xuống cảm thấy bản thân không thể nhìn thêm được nữa, vừa quay lưng liền nhìn thấy Mạc Vân Hạo đứng phía sau.

Bạn già, có phải vì căn bệnh đó mà cậu không tiếp tục với Hạc Thần?"Ân Mẫn Chi đến bệnh viện nhiều như thế, Vân Hạo cũng rất rất nhiều lần đi cùng cô nên ít nhiều gì anh cũng biết về căn bệnh ấy. Anh có thể hiểu cho cô, cô cũng từng kể cho anh nghe rất nhiều chuyện từng xảy ra tất nhiên là do anh ép nhưng vấn đề này hình như cô chưa từng nói qua.

Cậu đúng là hiểu tớ thật đấy! "

Ân Mẫn Chi mỉm cười với Vân Hạo nhưng nhìn qua thì người ta cũng biết là cô chẳng hề vui một chút nào rồi.



" Còn phải nói sao? Cậu chịu để yên khi cô ta nói những lời ấy à? "

Có lẽ là do qua tức giận mà ba người khi ở ngoài đã nói có hơi lớn tiếng, lấn át luôn cả tiếng cãi nhau của Hạc Thần và Vân Hạo. Cho nên những gì mà họ nói hai người đều nghe thấy hết.

'Không sao, cô ta cũng không có gì để tớ bận tâm... Chỉ là một kẻ điên cuồng vì một người mà thôi. "

Ha~ Lo thật đấy! Về Canada với ông, ông đây bảo vệ cậu. " Mạc Vân Hạo ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc của cô.

" Tớ không có ý định quay về đó. " Mẫn Chi không đẩy cậu ra nhưng cũng không đáp lại cái ôm ấy.Do chuyện ấy xảy ra, tính cách của Ân Mẫn Chi cũng trở nên trầm lặng, cô khép kín mình không muốn kết bạn với nhiều người nhưng nếu đã kết bạn với ai thì chắc chắn sẽ tốt với họ. Cuộc sống cũng chẳng mấy vui vẻ, các bạn học khác lại nghĩ cô ỷ vào gia thế cùng gương mặt xinh đẹp nên mới như thế, ít nhiều cũng gây khó dễ nhưng lúc nào cũng được Mạc Vân Hạo ra mặt dọn dẹp sạch sẽ.

Mạc Vân Hạo cho rằng bản thân luôn ăn cơm do cô nấu thì sẽ luôn ở bên

cạnh bảo vệ, chăm sóc cho cô dù Ân Mẫn Chi cô không cần điều đó cho lắm.

Mạc Vân Hạo!"

Hạc Thần gầm một tiếng nhanh chân kéo Mạc Vân Hạo ra khỏi người cô, còn dùng sức khiến cho cả hai hơi loạn choạng nhưng chỉ có Mẫn Chi là anh ôm lại mà thôi.

' Đấy đấy, lại ghen. "_ Vân Hạo bĩu môi.

'Cũng trễ rồi, tớ phải về nhà một chuyến. " _ Vân Hạo nhìn đồng hồ trên tay.

" Về nhà? "_ Mẫn Chi khá ngạc nhiên vì lời nói này.

'Ừ, dù sao cũng phải về một chuyến để trình diện chứ. Ngày mốt tớ sẽ về đây.

Dù mối quan hệ giữ anh và gia đình không được tốt nhưng đã về nước thì ít nhất cũng về nhà xem thế nào.



" Tốt nhất là đừng đến. " _ Hạc Thần không khách sáo mà nói.

Không thèm chấp nhất với cậu. "

" Tớ đi nhé. "_ Vân Hạo nhìn Mẫn Chi rồi rời đi.

'Bọn tôi là bạn bè thân thiết, anh đừng có nổi nóng vô cớ nữa. _ Ân Mẫn Chi nhân lúc anh không để ý mà xoay người né tránh vòng tay của anh. Bọn họ cứ hở một chút là cãi nhau khiến cho cô vô cùng đau đầu.

'Cậu ta nhìn em giống hệt cái cách... anh nhìn em. "_ Hạc Thần thấp thỏm vì họ đã ở bên nhau 9 năm, chỉ sợ cô có tình cảm với cậu ta nên mới luôn tránh né anh.

Cậu ấy xem tôi là bạn thân nhất, là người nhà... Và có thể anh cũng như thế, đừng cố chấp. "_ Ân Mẫn Chi né tránh ánh mắt của anh đưa ra một lý do để thuyết phục.

Được! "

Hạc Thần phun ra một chữ rồi thô bạo tiến đến, đưa tay nắm lấy cổ cô đưa Mẫn Chi vào nụ hôn sâu.

Ân Mẫn Chi mở to mắt, hai tay cố đẩy anh ra nhưng không được. Hạc Thần càng hôn càng hăng, anh đưa lưỡi vào càng quét hết bên trong khoang miệng của cô, còn cố tình gậm lấy môi cô.

Ân Mẫn Chi nhanh chóng bị anh hút hết hơi, đợi đến khi anh chịu thả cô ra thì mặt và cổ đều đã trở nên đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Ân Mẫn Chi chỉ có thể dựa vào anh mà thở.

Hạc Thần cúi đầu, cắn lấy vành tai đang nóng lên của cô.

'Được! Anh xem em là người nhà, rõ ràng hơn chính là vợ của anh nhưng cậu ta chỉ có thể dừng lại ở việc là người nhà cụ thể là chị em với em. "

Hạc Thần vậy mà lại trực tiếp xếp Mạc Vân Hạo ngang hàng với Ân Nhạc Huân. "Cho nên bây giờ, anh chính là đang theo đuổi em, Ân Mẫn Chi."