Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 67: Tìm đến nhà




Nhờ Mạc Vân Hạo bên ngoài gọi cô liền phá tan bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.

Ân Mẫn Chi nhanh chóng leo xuống giờ, với tay lấy áo khoác mỏng mặc vào lại nhìn Hạc Thần nằm đó xụ mặt. Cô thở ra một hơi, lấy chăn ném lên người anh, bắt anh chui vào trong không được phát ra tiếng động.

" Sao vậy? "

' Cậu dậy rồi sao? Tớ đói quá. "_ Mạc Vân Hạo xoa bụng nhìn cô.

Cậu cũng vừa dậy, dậy rồi liền thấy đói mà chạy qua tìm cô. Mạc Vân Hạo không biết nấu ăn, ở Canada được vài hôm liền gặp được Mẫn Chi cậu như được giải thoát khỏi chuỗi ngày ăn thức ăn nhanh.

" Chờ tớ một chút. "

Mạc Vân Hạo cười cười gật đầu đi xuống nhà.

Hạc Thần ở trong chăn nghe thấy tiếng đóng cửa liền ló đầu ra, gương mặt lại càng tỏ vẻ buồn bực hơn. Ân Mẫn Chi cảm thấy anh đúng thật là trẻ con.

" Lại chuyện gì? "_ Ân Mẫn Chi nhìn anh khó hiểu.

" Sao lại không cho cậu ta biết anh ở trong đây?"

? Hạc Thần là đang bày ra bộ dáng bị thất sủng đấy ư?

Chúng ta không phải người yêu hay vợ chồng. "_ Ân Mẫn Chi cụp mắt đi đến tủ quần áo.

' Vậy bây giờ liền thành đi, anh có thể cùng em đi đăng kí kết hôn ngay bây giờ. Ngày mai chúng ta lập tức tổ chức hôn lễ. "_ Hạc Thần vang lên lại có chút gấp gáp.

Đôi tay đang lựa quần áo của Ân Mẫn Chi liền hơi khựng lại vài giây.

" Tôi không muốn kết hôn. "_ Ân Mẫn Chi

Em không yêu anh sao? " _ Hạc Thần

" Ừ. "_ Ân Mẫn Chi trả lời vô cùng dứt khoác rồi đi vào nhà vệ sinh.

Hạc Thần ngây người nhìn cô.Ân Mẫn Chi ở trong nhà vệ sinh cắn chặt môi mình, cô liên tục dội nước lên mặt để cho bản thân tỉnh táo ra.



Kết hôn gì chứ? Hạc Thần dễ dàng nói ra lời đó như vậy? Liệu anh biết cô không thể sinh con còn có thể nói ra lời đó không?

Ha~ làm gì có người đàn ông nào lại muốn cưới một người phụ nữ vô dụng như cô?

Hơn 30 phút sau, Ân Mẫn Chi đi xuống nhà liền nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người Hạc Thần và Mạc Vân Hạo. Em trai đáng thương của cô ngồi đó chỉ biết lắc đầu.

Bọn họ cãi nhau là vì Hạc Thần bắt Mạc Vân Hạo ra ngoài ăn không muốn Mẫn Chi vất vã, Mạc Vân Hạo lại hông chịu anh bải chỉ muốn ăn đồ cô nấu. Vậy là hai người cãi nhau, cậu có quyền gì, cậu thì có tư cách sao?

Ân Mẫn Chi liếc nhìn Hạc Thân đang gân cỗ mắng người lại nhớ đến lời mình vừa nói. Anh không để bụng sao?

" Anh không đi làm à? "_ Ân Mẫn Chi

" Anh mang công việc về nhà, rãnh sẽ mang ra làm. "_ Hạc Thần được cô quan tâm hai mắt liền sáng bừng.

Ân Mẫn Chi gật đầu qua loa, vậy hôm qua anh thức khuya là do làm việc ư?

" Tôi thấy cậu lúc nào cũng rãnh rỗi như một tên thất nghiệp vậy. "– Mạc Vân Hạo nhếch môi châm ngòi.

'Cậu thì khác gì tôi sao? Công việc không lo lại chạy sang đây tận 1 tháng để ăn bám nhà người khác. "Ân Mẫn Chi cùng Ân Nhạc Huân giật giật mi mắt, chẳng phải anh cũng như vậy? Cả hai người ai khác gì ai mà đưa ra những lời vô lý như vậy?

Ân Mẫn Chi lắc đầu đi vào trong bếp, Hạc Thần không thèm chấp tiếp mà đi theo cô vào trong, Mạc Vân Hạo lại càng không dễ bỏ qua mà đi theo.

'Bọn họ có thật là lớn tuổi hơn mình không vậy?"_ Ân Nhạc Huân chau mày

nhìn theo.

Bốn người bọn họ cả ngày ở trong nhà ăn uống, dọn dẹp, xem phim, cãi nhau. Dù Mạc Vân Hạo rất muốn cùng Ân Mẫn Chi ra ngoài chơi nhưng cô thì lười biếng hẹn một ngày khác vì anh ở lại 1 tháng lận.

Buổi chiều bọn họ lại cùng nhau làm vườn, Hạc Thần và Vân Hạo lại chí chóe với nhau. Hạc Thần lỡ tay làm gãy mất một cây bông hồng, tay còn bị đâm cho chảy máu, Mạc Vân Hạo thấy thế liền cười to chọc quê rốt cuộc lại bước lùi một chân đạp nhẹp đép mấy mầm non vừa nhú lên.

Ân Mẫn Chi tối sầm mặt đuổi bọn họ vào trong nhà, hai người cũng ngoan ngoãn đi vào trong.

'Chị, em nghĩ là em sẽ về ngoại. " Ân Nhạc Huân nhìn nhìn mấy cái cây đáng thương, rồi nhổ ra để bên cạnh. Nếu còn ở đây thêm giây phút nào thì cậu có lẽ sẽ chết trẻ vì áp lực tinh thần mất.



" Em mà đi thì đừng nhìn mặt chị nữa. "_ Ân Mẫn Chi làm sao mà không hiểu Ân Nhạc Huân cho được. Nếu mà để cô ở riêng với hai người này thì không bằng giết cô đi.

Ân Nhạc Huân chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà thôi.

Ân Mẫn Chi.Hai người nghe thấy tiếng gọi thì quay sang nhìn thấy Nhượt Hân Chi từ lúc nào đã đứng trong vườn nhà bọn họ.

Còn Nhượt Hân Chi thì nhìn họ với ánh mắt kì quái, tuyết sắp rơi mà đi trồng cây ư?

" Cô làm gì ở đây vậy? " _ Ân Mẫn Chi đứng dậy nhìn cô ta.

Nhượt Hân Chi bây giờ mới thấy mấy hình xăm trên tay cô, cô ta có hơi cả kinh một chút.

Hạc Thần có ở nhà cô không? "

Ân Mẫn Chi nhìn qua là biết cô ta đã tìm đến công ty và nhà riêng không có rồi mới đến tìm cô.

" Bên trong. "_ Ân Mẫn Chi liếc mắt vào trong nhà nói.

Không phải tôi bảo cô đừng đến làm phiền anh ấy rồi sao? Sao cô không giữ

lời hứa vậy? "_ Nhượt Hân Chi cau mày nhìn cô.

'Đây là nhà tôi mà? Là anh ta tự tìm đến thôi. "_ Ân Mẫn Chi nhún vai.

'Vậy còn chuyện ở nhà hàng lẫu thì sao? Tại sao các người lại đi ăn với nhau? "_ Nhượt Hân Chi lại hỏi tiếp.

11

Cũng đâu phải chỉ có hai chúng tôi. "_ Ân Mẫn Chi chớp mắt nói.

Phủ nhận cũng không được vì hình ảnh đều được đăng lên cả rồi, chẳng lẽ lại nói vô tình gặp nhau? Nhượt Hân Chi tin sao?

" Tôi còn chưa nói đến việc hai người có thật sự hẹn hò hay không đâu đấy. "Ân Mẫn Chi nhếch môi nhìn cô ta.

Quả thật cô có nghĩ xấu cho Hạc Thần về vấn đề bắt cá hai tay nhưng mà cô hiểu Hạc Thần không phải là người như vậy.