Ngày đầu tiên ở Canada, Ân Mẫn Chi ngủ cả ngày trong phòng. Ba mẹ Ân mua một căn nhà gần trường học để cho hai chị em cô tiện đi lại hơn. Buổi tối cô tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, cô đã ngồi thẩn thờ ở đó suốt hàng giờ đồng hồ không biết phải làm gì.
Ngày thứ hai, Ân Mẫn Chi đi khám bệnh. Cô điều dưỡng lại đến rút máu cô mang đi xét nghiệm, ngồi chờ hơn 2 giờ đồng hồ thì bác sĩ người Canada nói kết quả xét nghiệm cho họ nghe, ông ấy nói không khác gì với vị bác sĩ kia nói cả.
Rồi Ân Mẫn Chi lại phải nằm lại lọc máu, kim tiêm vừa dài vừa sắc vừa nhọn đâm xuyên qua da thịt đâm vào mạch máu của Mẫn Chi. Lần đầu tiên sau khi cô sống lại, Ân Mẫn Chi đã khóc vì nó quá đau, hoàn toàn nằm
ngoai suc chiu dung cua co.
Hết một tuần, hai chị em bắt đầu đến trường mới học tập. Giáo viên và các bạn học ở đây rất hòa đồng và thân thiện. Ở Canada người ta sẽ dùng tiếng Anh và tiếng Pháp, tuy nhiên có lẽ tiếng Pháp vẫn phổ biến hơn. Còn cô và Nhạc Huân chỉ biết tiếng Anh nên dù mọi người có thân thiện đến thế nào thì hai chị em vẫn cảm thấy lạc lõng.
Đều đặn tối thứ 7 hàng tuần, Ân Mẫn Chi sẽ đến bệnh viện lọc máu một lần. Trong phòng bệnh chỉ một mình cô cùng tiếng kêu của máy móc và mùi thuốc sát trùng khiến cho cô vô cùng khó chịu.
Tuần thứ 3 ở Canada, Ân Nhạc tìm cho hai chị em một người gia sư dạy kèm tiếng Canada.
Một tháng ở Canada dù không thiếu bạn bè nhưng Mẫn Chi vẫn rất nhớ mọi người. Cô không biết khi cô đi rồi
Thương Tinh có bạn cùng bàn mới hay không, cô không biết khi cô đi rồi Nhất Dật có còn trêu chọc để bị Thương Tinh mắng lại sang tìm cô bảo vệ cho hay không... À không có cô thì chắc Ngũ Hoàng sẽ bảo vệ Nhất Dật mà nhỉ? Không biết sau khi cô đi rồi Hạc Thần có nhớ cô không? Chắc là không đâu nhỉ? Vì cô đã nói những lời khó nghe như thể với anh mà!
Chết tiệt! Ân Mẫn Chi cô rất nhớ mọi người. Vừa muốn họ nhớ cô... lại mong họ quên cô đi.
Sau nữa năm thì hai người đã có thể giao tiếp được với các bạn học bằng tiếng Canada dù có hơi rắc rối nhưng các bạn học cũng rất tận tình chỉ lại lỗi sai cho họ.
Sau một năm, hai chị em đều đã thành thạo tiếng Pháp.
Ngày đầu tiên học đại học, cô chọn ngành quản trị kinh doanh để có thể làm tốt công việc của mình, một bạn học nam du học sinh người Trung Quốc đến lớp trễ nên cậu ta ngồi cạnh cô.
Sau đó không biết vô tình thế nào mà chỗ bên cạnh cô lúc nào cũng trống vì cô lười biếng bắt chuyện với người khác, còn cậu bạn kia cứ liên tục đến lớp học trễ nên sẽ chen vào ngồi cùng cô. Có lẽ vì chung quê hương, liên tục ngồi cùng nhau lên cậu ta trở thành người bạn thân đại học duy nhất của cô tên là - Mạc Vân Hạo.
Một lần Ân Nhạc Huân chơi game cùng bạn mình nhưng không biết bị cậu ta quay lại và đăng tải trên mạng, không lâu sau đó liền trở thành game thủ nổi tiếng. Nhưng cũng may mạng xã hội ở đây khác với mạng xã hội của Trung Quốc, nên chỉ có fan hâm mộ ở Canada mới biết cậu. Nhìn Nhạc Huân khá thích việc này nên cô cũng không ngăn cản.
Lần đầu tiên sau hai năm chơi chung, Mạc Vân Hạo biết cô phải thường xuyên đến bệnh viện nên cũng mặt dày đòi đi theo với lý do muốn biết lọc máu là thế nào, Ân Mẫn Chi cũng lười biếng không thèm ngăn cản cậu ta.
Ân Mẫn Chi nằm trên giường bệnh nhắm mắt lại, Mạc Vân Hạo hiếu kì nhìn túi lớn túi nhỏ treo bên cạnh giường cô.
" Mẫn Chi, tớ hút thuốc được không? "
Ân Mẫn Chi mở mắt ra nhìn thấy Vân Hạo mặt nhăn mày nhó hỏi cô, có vẻ anh cũng không ngửi được mùi thuốc sát trùng giống cô. Mùi ở đây khó ngửi hơn ở nước bọn họ nhiều.
Cô gật đầu vì dù gì trong phòng này cũng chỉ có hai người họ. Mạc Vân Hạo nhận được cái gật đầu liền vui vẻ mang hộp thuốc ra.
Lần đầu tiên trong đời Mẫn Chi cảm thấy mùi thuốc lá dễ ngửi đến như thế.
"Chỉ tớ hút thuốc đi. "_ Ân Mẫn Chi ngồi dậy nhìn anh.
"Được không?"_ Vân Hạo nghi hoặc nhìn cô rồi đưa cho cô một điếu thuốc.
Lần đầu tiên hút thuốc, Ân Mẫn Chi bị sặc khói ho xanh mặt.
Lần sau đến bệnh viện lọc máu, Ân Mẫn Chi phì phèo mấy điếu thuốc lá trước sự ngỡ ngàng của Nhạc Huân.
Sau gần 4 năm, đều đặn mỗi tuần đến lọc máu thì bác sĩ cũng cho cô một kết quả tốt hơn. Sau đó thì mỗi tháng sẽ đến kiểm tra máu một lần vì không hiểu lí do gì mà chất kích thích gây tăng cân kia sẽ lại xuất hiện trong máu của cô.
Buồn cười là trong máu luôn có chất kích thích gây tăng cân nhưng Ân Mẫn Chi cô lại không tăng một kí nào, thậm chí là tuột cân nặng nếu không được mẹ Ân bồi bổ.
Không biết lần thứ bao nhiêu nhìn cây kim tiêm ghim vào da thịt mình, Ân Mẫn Chi mới để ý ở nơi đó đã xuất hiện một vết sẹo do kim tiêm để lại. Cô không thích chúng nên Nhạc Huân đã dẫn cô đi xăm một cái hình lên đó, hình xăm đầu tiên mà Ân Mẫn Chi xăm lên tay mình là hình con gấu nhỏ.
Bác sĩ lại chụp X - quang xem buồng trứng của cô, Ân Mẫn Chi nhìn tấm film bác sĩ đưa rồi lại đi vào trong phòng siêu âm. Bác sĩ chỉ buồng trứng của cô thì cô mới biết đó là buồng trứng còn không cô sẽ nghĩ bên trong mình có một quả nho hư màu đen bị héo queo.
Năm thứ năm ở Canada, Ân Mẫn Chi tiếp tục điều trị với hy vọng buồng trứng sẽ đổi màu. Màu đen cũng xấu quá đi. Mỗi tháng lại phải đối mặt với những loại máy móc kì lạ.
Lần thứ hai đi xăm hình là Mạc Vân Hạo kéo cô đi nói là muốn xăm hình xăm tình bạn, cô không hiểu tại sao bản thân mình lại làm bạn với một tên trẻ trâu như thế nhưng cuối cùng vẫn cùng anh đi đến tiệm xăm. Mạc Vân Hạo đòi xăm kín tay nhưng bị cô đánh cho một phát thì mới đành ngậm ngùi nhờ anh chủ xăm hình phát họa hai người trên cùng của cánh tay trái bên dưới hình còn có dòng chữ ' Best friend forever '.
Về nhà, Ân Mẫn Chi nhìn dòng chữ này rất lâu... Mãi mãi là bạn thân sao? Ừ nhỉ? Hai người cô và Mạc Vân Hạo đã làm bạn với nhau bốn năm rồi, vậy là họ đã cùng nhau đi qua hết bốn năm đại học ngỡ như dài đăng đẳng đó sao?
10 năm ở Canada, Ân Mẫn Chi có một tình bạn kéo dài suốt 9 năm.
Năm thứ sáu ở Canada, Ân Mẫn Chi phải ngừng điều trị một thời gian vì một nổi sợ vô hình xâm chiếm lấy cơ thể cô. Nó khiến cô luôn trong tình trạng mệt mỏi, đêm nào Ân Mẫn Chi cũng nằm mơ thấy một cái bóng đen giam giữ cô lại.
Một lần đi leo núi với Mạc Vân Hạo, Ân Mẫn Chi trượt chân diễn xiếc lộn mèo vài vòng từ giữa thân núi đến gần chân núi, hù dọa cậu ta một phen thoát tim. May mắn cô không bị thương gì nặng chỉ bị trầy xước nhẹ khắp người, nhưng dưới cổ chân phải lại bị một mãnh gì đó cắt ngang qua khâu 4 mũi.
Khi vết thương lành lại để lại một vết xẹo nhỏ xấu xí và hình xăm thứ 3 xuất hiện trên cơ thể cô, một con hồ ly được xuất hiện.
Năm thứ 9 ở Canada, Ân Mẫn Chi không cần phải đến bệnh viện làm bạn với máy móc nữa. Buồng trứng của cô có dấu hiệu khởi sắc vô cùng tốt, Ân Mẫn Chi chuyển sang làm bạn với thuốc men.
Ở Canada, Ân Mẫn Chi chỉ có một người bạn thân còn lại đều là bạn bè xã giao vì cô sợ cảm giác phải chia tay bạn bè. Cảm giác tội lỗi ấy vẫn luôn đeo bám cô đến tận bây giờ.