Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 43: Hủy bỏ




Nhất Dật ở lại câu lạc bộ của Hạc Thần đến gần sáng, khi quán sắp đóng cửa mới về nhà vì đơn giản là Ngũ Hoàng và Hạc Thần cũng ngồi ở đó.

Vì có nhiều cồn trong người nên cậu đã gọi tài xế đến lái xe mình về.

Bước vào trong nhà như mơ như thực anh nhìn thấy Bạch Thương Tinh ngồi trên sofa nhà anh xem phim, còn thuận miệng nhai nhai bánh ngọt.

" Làm gì mà về trễ vậy hả? "

" Tớ xem qua mấy tập phim hôm qua rồi, muốn thì tự mà bật xem lại đi. "

Nhất Dật ngây người đến nổi làm rơi áo vest đồng phục đi học trên tay. Hình ảnh đó liền biến mất, thế nhưng giọng nói liền xuất hiện bên phía tay phải.

Nhất Dật bần thần đi về hướng đó, là nhà bếp.

" Âyya cậu nấu lâu quá đi, tớ đói chết đi được rồi này. "

" Tay nghề cậu tốt thật đó, sau này về làm đầu bếp cho nhà tớ đi. "

" Mỗi ngày 10 vạn. "

Nhất Dật bật cười, quả thật Bạch Thương Tinh từng nói như thế với cậu khi mà được ăn ngon. Còn ra giá cả cơ, đến khi cậu không thèm mười vạn ấy thì cô lại bĩu môi dài ngoằn ra.

Nhất Dật lắc đầu vài cái rồi bước lên lầu, mệt mỏi nằm sấp xuống giường lớn ở vị trí mà cả tuần nay cô đều nằm. Một mùi hương hoa nhè nhẹ sọc vào mũi cậu, Nhất Dật mím môi dùng sức lật người lại.

" Nằm cùng tớ đi. "

" Cùng lắm thì tớ cưới cậu. "

Nói thì hay lắm vậy mà tối nay phải đinh đính ước đấy.

Chết tiệt! Bạch Thương Tinh chiếm hết tâm trí của cậu rồi. Làm sao đây?

Cứ thế Nhất Dật từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đến khi Nhất Dật thức dậy đã là chuyện của 7 giờ tối, ngủ nhiều như thế mà đầu cậu vẫn đau như búa bổ. Nhớ ra được gì đó liền tìm điện thoại ở xung quanh lại thấy nó nằm ngay ngắn dưới sàn nhà.

Buổi tiệc thân mật ở nhà họ Hạ

Còn 30 phút nữa thì tiệc mới bắt đầu tuy nhiên người có tiếng nói trong gia tộc cụ thể là Ngũ Hoàng cùng ba của mình đã có mặt, còn những người khác thì không được mời đến, chỉ chờ gia đình của Thương Tinh đến nữa thôi.

Ngũ Hoàng ngồi một bên cùng với Hạ Tư Thuần, nhìn mặt anh ta trông chẳng mấy vui vẻ gì.

" Em không vui sao không phản đối? "_ Ngũ Hoàng

Dù Hạ Tư Thuần lớn hơn Ngũ Hoàng 8 tuổi nhưng vẫn phải gọi Ngũ Hoàng một tiếng anh vì vai vế vẫn nhỏ hơn.

" Ai bảo không phản đối, nhưng phải đợi nhà họ Bạch đến mới được. "_ Hạ Tư Thuần điềm nhiên mà nói, trong lòng đều có tính toán sẳn.

Ngũ Hoàng cũng biết ba mẹ của Hạ Tư Thuần rất dễ tính, nhà họ lại có ba người con trai, hai người trước đều đã lập gia đình chỉ còn mình anh mà thôi.

Cho nên so với vấn đề này ba mẹ của Tư Thuần không hề ép buộc nhưng lời đã định khi trẻ thì phải thực hiện, bây giờ chỉ có thể chờ gia đình họ Bạch đến.

Chẳng là trước kia, khi gia đình nhà họ Bach gặp khó khăn thì chính gia đình nhà họ Hạ đã dốc sức giúp đỡ vì mối tâm giao khó nói. Sau khi vực dậy được công ty ông Bạch đã khẳng định sẽ gả con gái cho nhà họ Hạ để thể hiện tấm lòng cũng như gắn kết tình cảm thêm bền chặt.

Lúc đó ông bà Hạ cũng không quá để tâm chỉ xem lời nói ra như lời nói đùa. Bây giờ khi Bạch Thương Tinh vừa bước qua độ tuổi 17 ông Bạch liền khi không nhắc đến khiến cho ông bà Hạ có chút khó xử, Hạ Tư Thuần cũng phải bay từ Thụy Sĩ về.

Ông Bạch có tâm tư khiến cho ông bà Hạ thấy vô cùng khó hiểu, bây giờ đính ước đợi đến khi con gái sang tuổi 18 liền kết hôn. Lời nói nói ra liền khiến người khác cảm thấy như mình chỉ quan tâm đến lợi ích đó vậy mà ông Bạch cũng dám nói ra cho được.

" Thưa ông bà chủ gia đình nhà họ Bạch đến rồi ạ. " _ Cô giúp việc đi vào nói, theo sau là ba mẹ và Thương Tinh.

" Lâu quá không gặp. "

Mọi người bắt tay với nhau, Thương Tinh mặt không tí cảm xúc nhưng vẫn cố nặng ra nụ cười vô cùng khó coi khiến cho Ngũ Hoàng nhìn thấy cũng phải khẽ cười liền nhận ngay một cái lườm từ cô.

" Chào em, anh là Hạ Tư Thuần. "

Hạ Tư Thuần đi tới trước mặt chào cô.

" Em là Bạch Thương Tinh… "

" Hai đứa nó đứng gần với nhau nhìn đẹp đôi biết bao nhiêu. "_ Ông Bạch

Ông bà Hạ nghe thấy cũng chỉ biết cười trừ, Hạ Tư Thuần cùng Bạch Thương Tinh đứng một ben thầm khinh bỉ trong lòng. Chỉ là biểu cảm bên ngoài của cả hai quá giống nhau đi, Ngũ Hoàng nhìn họ đến phong phú luôn rồi.

" Ông Bạch, tôi nghĩ thế này. "_ Ông Hạ lên tiếng

" Ông cứ nói đi. "_ Ông Bạch

" Thật ra, chuyện hôn ước này nên hủy bỏ. "

" Dù sao thì tình cảm chính là thứ không thể ép buộc được. "

" Tôi vẫn mong các con của mình sống hạnh phúc hơn là dây vào các cuộc hôn nhân chính trị. Hơn nữa, cháu Bạch đây vẫn còn chưa đủ tuổi và cả chặng đường dài phía trước… "

Lời nói ông Hạ nói ra liền nhìn thấy bao nhiêu là chân thành trong đó, Bạch Thương Tinh dùng ánh mắt lấp lánh nhìn ông thầm mong ba của mình có thể suy nghĩ như ông ấy.

" Sao có thể chứ? Ông Hạ vẫn nên suy nghĩ lại, nếu hai gia tộc chúng ta cùng hợp tác thì chắc chắn sẽ ngày một lớn mạnh hơn. "

Mất mặt!

Thật sự là rất mất mặt!

Lời này có thể nói ra thẳng thắng như thế?

Không cảm thấy hổ thẹn hay sao?

Chuyện hôn nhân còn chưa bàn xong đã nói đến chuyện hợp tác. Bây giờ cũng đang hợp tác mà? Còn muốn hợp tác cái gì nữa?

Được, nên đổi lại rồi. Hôm nay tôi đến đây để bàn chuyện bán con gái của tôi cho nhà các người. Dễ nghe hơn đấy.

Bạch Thương Tinh mím môi định nói nhưng lại bị một tiếng nói ngăn cản lại.

" Ba hoàn toàn không quan tâm đến hạnh phúc của con mình hay sao? "

" Anh … "_ Bạch Thương Tinh xúc động nhìn anh hai mình bước vào, nước mắt chưa kịp rơi liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn bên cạnh. Cái tên Nhất Dật này làm gì ở đây vậy?

" Vũ? Con về nước khi nào vậy? "_ Bà Bạch vui mừng đi tới ôm con trai.

" Sao lại không quan tâm? Tư Thuần nhân cách tốt như vậy chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho em gái con. "_ Ông Bạch không vui vì con trai mình đi vào cắt ngang cuộc trò chuyện.

" Dù có tốt đến mấy mà không có tình cảm thì cũng vô dụng thôi bác. "