Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 10: Hạc Thần có gì đó lạ lắm




" Hôm nay, chúng ta sẽ học bóng rỗ. Các em ở đội tuyển bóng rỗ của trường có thể qua bên kia tập riêng."

" Còn các em còn lại thì nhìn thầy rồi tập luyện."

" Dạ..."

Thầy thể dục bắt đầu giảng dạy các động tác cơ bản đến vài động tác khó.

" Nhìn có vẻ đơn giản nhỉ?"_ Mẫn Chi trước đây đều trốn tiết này giờ nhìn lại thấy cũng chẳng khó mấy.

" Thì nó có khó đâu, khó cái khúc ném bóng vào rỗ kìa."_ Thương Tinh hất mặt sang rỗ bóng cao cả 5 mét kia.

" Không phải chứ? Cao như thế?"

" Tất nhiên rồi cô nương, cao như thế thì bọn họ mới phải thi đấu chứ."

Ân Mẫn Chi đưa mắt nhìn sang phía sân bên cạnh, ba hotboy của chúng ta đang thi nhau thể hiện à? Hết người này đến người kia ném bóng vào rỗ, bên đây nữ sinh thì hò hét cỗ vũ chẳng thèm nhìn thầy đang làm mẫu.

" Làm cái trò gì khó coi vậy?"_ Mẫn Chi giật giật khóe môi, chã thèm nhìn.

Thế là đến khi tập thật sự thì chỉ có Mẫn Chi, Thương Tinh và vài bạn nữ khác tập luyện. Đa số còn lại thì bận xem ai đó tập luyện rồi.

" Cậu nói xem, ba người đó thì ai đẹp hơn nhỉ?"

" Aiss, sao mà hỏi khó quá vậy?"

" Ai cũng đẹp hết huhu"

" Ước gì mình có người yêu đẹp như thế thì chắc yêu chết mất, nguyện làm trâu làm ngựa cả đời."

"... "

" Mẫn Chi nhảy cao một chút nữa là được rồi."_ Thương Tinh đứng bên cạnh, trên tay là một quả bóng rổ nhìn cô chơi.

" Cái này rõ là cao quá đấy."_ Mẫn Chi tức giận đá vào cái trụ và sau đó...

" Cậu phải làm thế này mới được..."_ Ngũ Hoàng từ đâu đi tới, dùng động tác thuần phục được ánh mắt hâm mộ của cô.

" Cậu ăn gì mà mình dài thế?"_ Ân Mẫn Chi ánh mắt lấp lánh nhìn kỹ năng chơi bóng điêu luyện của Ngũ Hoàng rồi lại nói lời đến bản thân cũng thấy khó hiểu.

" Hả?"_ Ngũ Hoàng chính là bị lời nói của cô làm cho ngơ cả người.

" Không có, mau làm lại cho tớ xem xem."_ Mẫn Chi xua tay, Ngũ Hoàng liền nhận trái bóng khác từ Thương Tinh rồi làm lại cho Mẫn Chi xem.

Ân Mẫn Chi nhìn xong liền chạy ngay nhặt một quả bóng khác thực hiện giống hệt như anh làm.

" Là như vậy à?"_ Cô vừa giơ bóng lên cao vừa hỏi, ngay lập tức có một bàn tay phủ lấy tay cô, giúp cô điều chỉnh lại tư thế đứng và dáng tay.

" Hạc Thần?"

" Cậu gọi tên tôi hơi nhiều rồi đó."_ Hạc Thần nhìn xuống vừa hay đụng phải ánh mắt của cô.

" Rồi, thử khụy một chân xuống rồi bật lên xem đồng thời cổ tay đưa về phía trước thì bóng sẽ đi mạnh hơn."_ Hạc Thần buông cô ra lùi về sau 2 bước.

" À..."_ Ân Mẫn Chi liền ngay lập tức làm theo và bóng vào đúng ngay rỗ.

" Woww, đỉnh thật, vào rồi."_ Ân Mẫn Chi quay sang cười tít mắt với Hạc Thần khiến cho anh nhất thời bị đơ cả người, cảm giác lạ lùng gì đây? Ngũ Hoàng khẽ mím môi nhìn hai người, anh thích cô rồi.

" Tớ có cảm giác không ổn rồi."_ Nhất Dật

" Tớ cũng thế!"_ Bạch Thương Tinh

" Vậy cũng nghĩ Ân Mẫn Chi thích ai?"_ Nhất Dật

" Ai cũng được, tớ tin vào mắt nhìn người của cậu ấy."_ Thương Tinh

Nhưng cũng từ ngày hôm nay, Ân Mẫn Chi trong trường rất không được lòng các bạn học nữ vì hình ảnh Hạc Thần nữa ôm nữa không chỉ cô tập bóng đã đăng đầy trên trang của trường rồi. Đã thế bên cạnh còn có ánh mắt thâm tình của Ngũ Hoàng... Lại có vài người vào soi trang cá nhân của cô liền nhìn thấy cô để cho 3 hotboy ngậm follow thì còn tức giận hơn, nói chung thì do ghen tỵ mà ra.

Ân Mẫn Chi không quan tâm đến cái chuyện cỏn con này. Trước kia cô từng trải qua rất nhiều chuyện, bị sét đánh một lần mới có thể sống lại thì những lời nói vì ghen tỵ còn thua một ngàn lần lời chê bay lúc trước, có thể làm cô đau lòng nữa sao? Ân Mẫn Chi chính là không còn cảm giác nữa rồi.

Chỉ 1 tuần nữa là đến cái ngày quyết định cuộc sống tiếp theo của cô. Trong suốt 1 tuần này, Mẫn Chi không hề đến trường. Nhưng từ sáng sớm cô đã ra khỏi nhà đến tối muộn mới trở về, và cứ luôn lặp đi lặp lại như thế.

" Cô bé, dạo này cứ thấy em đi một mình đêm khuya không thế? Có cần anh đưa về nhà không?"_ Một tên say rượu đi theo cô chọc ghẹo.

Ân Mẫn Chi không muốn rắc rối nên không trả lời kết quả khiến anh ta còn hăng hái hơn, bám theo suốt một quảng đường dài, còn đọng chạm tay chân.

" Này, ai cho ông đụng vài người tôi hả?"

" Ha, cuối cùng em cũng mở miệng nói chuyện rồi sao? Giọng của em ngọt quá đi, thế này mà nằm dưới thân anh rên rĩ thì sướng tai biết mấy."_ Ông ta vừa định sờ đến mặt cô thì bị gạt ra.

" Ông..."

" Cô ấy có rên rĩ thì mày cũng không có tư cách nghe đâu thằng chó."_ Hạc Thần không biết từ lúc nào đã đứng ở đầu hẽm đi tới, tay thì ném mạnh nón bảo hiểm vào bụng tên đó khiến hắn ngã khụy xuống nền đất.

" Mày là thằng nào hả? Dám phá chuyện tốt của ông?"

Hạc Thần đá mạnh vào bã vai hắn, không chần chừ mà đá thêm vài cái vào bụng, vào mặt đến khắp người toàn là máu me. Người thì say đến đi không đàng hoàng mà còn dám ghẹo con gái nhà người ta. Nếu Mẫn Chi không ngăn lại thì có lẽ...

" Tao là người có thể giết chết mày mà không cần ở tù đấy."_ Hạc Thần lạnh nhạt nhìn hắn.

" Có làm sao không? Bây giờ đã là mấy giờ rồi mà cậu còn đi một mình ngoài đường vậy hả?"_ Hạc Thần nhìn cô nhịn không được mà có chút lớn tiếng, nếu lúc nãy anh anh không thấy cô bên con đường bên kia mà đi theo thì bây giờ cô sẽ ra sao?