Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 940






Chương 940

Thế nhưng, nếu như đứa bé này trưởng thành, hiểu được thế giới rồi, biết thiện ác rồi, lúc ấy con có thể chịu đựng đánh giá của xã hội sao?”

Hậu quả sẽ thế nào, Lương Tiếu Ý hầu như có thể đoán được.

Cô có thể ích kỷ như thế sao? Chỉ vì giữ đứa bé lại bên cô?

Còn đứa trẻ, con có thực sự mong muốn sống trên thế giới này với thân thể tàn khuyết dị dạng không?

“Tiếu Ý, đau dài không bãng đau ngắn. Một giọng nói lại vang lên.

Lương Tiểu Ý máy móc nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời trải rộng một mảng sương mù mờ mịt, tựa như ông trời cũng đang khóc than cho cô… Lễ nào, đây là ý trời?

Người đàn ông đứng ở cuối giường bệnh lẳng lặng dõi theo mỗi một hành động của cô. Mỗi lần cô cười cô nhìn đều tác động lên trái tim anh. Vì vậy, nơi ngực anh cũng đang rất đau.

Dưới đường lông mày, sâu trong cặp mắt đen thẳm kia là yêu thương và tự trách… Xin lỗi, Tiểu Ý, bây giờ anh không thể để em biết sự thật. Xin lỗi, đợi đến khi có chuẩn đoán chính xác máu của em bình thường, đợi đến khi xác nhận chắc chắn bệnh của em có thể khỏi, anh sẽ nói cho em biết tất cả, tự đeo lên tội nghiệt nặng nề này của anh.

Xin lỗi, không phải là lỗi của em, tất cả đều là anh sai rồi.

Nhưng anh chỉ có một nguyện vọng: Anh muốn em được sống, “Tiếu Ý.* Cổ họng đã khô sáp, anh nhỏ giọng gọi người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh mà ngẩn người nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa, anh rất cô cô không thể chịu đựng nổi cú sốc này.

Trong đầu anh hiện lên những hình ảnh trong quá khứ, anh sợ lại một lân nữa kích thích cô phát điên!

Anh chỉ cần cô có thể sống, những chuyện khác đều không quan trọng Người đàn ông không ngừng tự thuyết phục bản thân. Do dự nơi đáy mắt lại được củng cố trở nên kiên định hơn.

“Tiếu Ý, cho dù không có đứa bé này, chúng ta vẫn còn có Đại Bảo Tiểu Bảo. Đại Bảo thông minh như vậy, tương lai chờ thẳng bé lớn rồi, anh sẽ để lại hết mọi thứ cho con, sau đó, Tiểu Ý à, anh sẽ đưa em đi du lịch khảp thế giới Tuy Tiểu Bảo nghịch ngợm, nhưng không biết tương lai con sẽ lấy cô gái thế nào đây nhỉ?”

Đôi mắt anh sáng lên, chầm chậm vẽ ra cho cô một bản kế hoạch về tương lai, không để cô vì chuyện hôm nay mà tuyệt vọng… Và đương nhiên anh cũng biết, cách làm của bản thân tàn nhẫn cỡ nào.

Thế nhưng, để cô có thể sống sót, anh ta sẽ không từ thủ đoạn! Cho dù…phải đối xử tàn nhân với cô!

Tô Lương Mặc kế rất nhiều chuyện, người phụ nữ ngồi trên giường cuối cùng cũng có phản ứng.

ương Mặc… Cô gọi.

“Anh đây”

“Lương Mặc?” Cô lại gọi tên anh, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

“Ơi, anh ở đây”

“Lương Mặc…” Cô không nói ra được đây là cảm giác, chỉ nghèn nghẹn.

“Anh đây Tiếu Ý”

“Hu…” Một tiếng khóc xé ruột xé gan vang vọng khắp phòng bệnh thấy mũi mình Y tá đứng bên ngoài run tay, suýt thì đánh đổ hết mọi thứ trên tay. Cô ta quay đầu nhìn lại phòng bệnh đang đóng chặt cửa… Tiếng khóc ấy còn lớn hơn cả tiếng sét Người đàn ông vội vàng chạy tới ôm lấy cô: “Không sao không sao… Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội. Chúng ta đều còn trẻ” Bàn tay dịu dàng võ về an ủi sau lưng cô.

Lương Tiểu Ý vùi đầu vào phần cơ bụng rần chắc của anh, cô nào biết đâu răng, ở nơi mà cô không nhìn thấy, trên mặt người đàn ông là sự giấy dụa và đấu tranh.

Do anh không tốt, do anh quá tàn nhãn… Thế nhưng so với mạng sống của cô, anh có thể bất chấp tất cả.

Không phải anh không nghĩ tới, nếu như việc này bị vạch trần, với tính cách của cô gái cứng đầu này sẽ căm thù anh đến mức cả đời này hai người cũng không có liên quan đến nhau nữa. Không phải anh chưa từng nghĩ tới hậu quả khi làm vậy. Thậm chí anh có thể tưởng tượng rakhi Tiểu Ý biết hết thảy đều do một tay anh ta bày kế sắp đặt sẽ mắng to anh là kẻ tàn nhẫn máu lạnh thế nào, Không phải anh không biết, hiện tại anh đối xử dịu dàng với cô như thế nào, tương lai khi cô biết được mọi chuyện sẽ là hồi ức đau đớn ra sao.