Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 547




Ánh mắt cô đầy quyến rũ, hô hấp của Tô Lương Mặc có chút khó khăn, cô giống như muốn người ta lao vào con đường tội lỗi, nhưng… tại sao cô lại như thế này chứ?

Bàn tay của Lương Tiểu Ý không ngoan ngoãn chút nào, vuốt ve bờ ngực của anh, như thể dòng điện lướt qua, Tô Lương Mặc nhận ra một chuyện rất quan trọng. Mặt tối sâm túm lấy bàn tay đang sờ mó lung tung trên người anh, trầm giọng hỏi: “Cách vuốt ve tán tỉnh này của em học từ đâu thế?”

Người đàn ông thẹn quá hóa giận.

Lương Tiểu Ý truyền thống như thế nào, anh biết rõ. Còn người phụ nữ đang ở bên cạnh anh lại biết vuốt ve tán tỉnh.

Trong nháy mắt, Lương Tiểu Ý thu lại ánh mắt quyến rũ của mình, lạnh lùng nhìn Tô Lương Mặc: “Tôi chỉ đang chứng minh cho cậu Tô biết một chuyện, thời gian năm năm có thể thay đổi tất cả. Anh nhìn thấy rồi đó, năm năm trước tôi có giống như vừa này vuốt ve tán tỉnh anh không?”

Tô Lương Mặc sững sờ.

Sau đó nắm chặt cổ tay Lương Tiểu Ý: “Trả lời anh, em học cái này ở đâu”

“Thực hành thì biết thôi.”

Mặt người đàn ông đen như đít nồi!

“Thực hành thì biết thôi là có ý gì?” Anh hỏi… Không phải như anh nghĩ chứ?

“Ý trên mặt chữ đó. Cậu Tô, anh không phải là người đầu tiên bị tôi vuốt ve tán tỉnh, đương nhiên cũng nhất định không phải là người cuối cùng. Anh yên tâm đi”

Yên tâm?

Anh còn có thể yên tâm sao?

Tức giận suýt nữa thì ngất xỉul “Còn có ai?” Anh tối sầm mặt hỏi. Lương Tiểu Ý bĩu môi…cũng chẳng được mấy người, nhưng lại nói: “Nhiều lắm” Ánh mắt đó có chút tự hào khiến người đàn ông cảm thấy chướng tai gai mắt.

“Được rồi, anh có thể buông tay ra rồi chứ?” Ánh mắt Lương Tiểu Ý rơi lên bàn tay đang túm lấy cổ tay cô: “Cậu Tô, chắc hẳn hôm nay anh đã có cái nhìn hoàn toàn mới về tôi, chắc anh không hi vọng người như tôi trở thành bà chủ nhà họ Tô đâu nhỉ? Anh không hi vọng bị người ta nói này nói nọ. Nói vợ của Tô Lương Mặc lại cắm sừng lên đầu Tổng giám đốc như anh đúng không?” Hơ hơ… Xem anh có chịu đựng được không.

Cho dù là người đàn ông chẳng được cái tác dụng gì thì cũng không bao giờ chịu được việc bị cắm sừng. Huống chỉ là Tô Lương Mặc loại đàn ông này.

Cô lại nói: “Thế nên, anh hãy cân nhắc kĩ càng, thật sự không muốn ly hôn sao?”

Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu Tô Lương Mặc… Anh cụp mắt xuống, hóa ra cô làm nhiều như vậy là để ép anh chủ động ly hôn.

Tô Lương Mặc biết rõ được kế hoạch của Lương Tiểu Ý, đôi mắt nhìn chằm chăm khuôn mặt đắc ý của người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh.

“Không sao, vợ của Tô Lương Mặc anh, ai dám nói này nói nọi”

Lương Tiểu Ý nhất thời câm nín, một bàn tay xoa xoa đầu cô.

Cơ thể cô bỗng cứng đờ… Cử chỉ này sau năm năm lại xuất hiện nhưng đã không còn sự ngọt ngào và ấm áp của ngày xưa nữa. Cô chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu đi xuống, toàn thân bất giác run rẩy.

“Đến rồi, tôi xuống xe đây” Phía trước là cổng lớn của biệt thự. Lương Tiểu Ý nhìn một cái, không muốn ở lại thêm một giây nào, tìm một cái cớ rồi xuống xe: “Cậu Tô dừng ở đây được rồi, cảm ơn hôm nay đã đưa tôi về: “Còn chưa đến, đã nói đưa em về nhà mà”

“Không cần đâu, tôi muốn đi bộ, dừng lại ở đây đi” Chỗ đoạn đường đi vào khu biệt thự, khá văng vẻ, bình thường cũng chỉ có người của biệt thự mới đi đường này.