Anh làm ơn có thể cút đi được không … Lương Tiểu Ý nói gì cơ? Lương Tiểu Ý muốn anh biến mất khỏi cuộc sống của côI “Bất cứ khi nào anh xuất hiện đều sẽ đem lại cho tôi những điều tồi tệ” Lương Tiểu Ý nói: “Anh cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa”
Người đàn ông cứng người lại, đồng tử co rút dữ dội … Cô ấy đã nói gì? Có phải cô ấy … hận anh nhiều lắm đúng không?
“Nếu có chuyện gì xảy ra với Đại Bảo, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh” Cô nói một cách dứt khoát.
Lương Chi Hoành đã thoát khỏi cơn nguy kịch.
Rồi cậu bé nhìn thấy Tô Lương Mặc.
Trong căn phòng bệnh, hai dáng người một lớn một nhỏ giống hệt nhau.
Hai cặp mắt nhìn nhau, đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ thù địch không hề che dấu.
“Chú có muốn biết vì sao cơ thể tôi lại yếu như vậy không?” Sau một hồi im lặng, cậu bé đang nằm trên giường quyết định phá vỡ sự bầu không khí gượng gạo khó xử này. Đôi mắt đen đăm chiêu dò xét người đàn ông đối diện, khóe miệng khế nhếch lên vẻ khinh bỉ … Biểu cảm của cậu bé lúc này giống hệt như Tô Lương Mặc trước kia: “Haha ..” Cậu bé cười nhẹ, giọng nói non nớt của đứa trẻ mang chút bí ẩn: “Không hiểu sao?”
Sau đó, Lương Chi Hoành lãnh đạm, chậm rãi tuyên bố bí mật được cất giấu bấy lâu này: “Cuốn sổ nhật ký của mẹ đang nằm trong tay chú đúng chứ? Vậy chắc hẳn chú đã đọc qua nó rồi, cũng đã biết được chuyện để cứu được chú, mẹ đã bị đám người xấu tiêm vào trong cơ thể loại virus NE”
Nhắc đến chuyện này, trái tim Tô Lương Mặc như bị bóp nhẹt. Đáng lẽ là người phải chịu những điều t đó là anh mới phải, ấy vậy mà anh lại để một cô gái vô tội phải chịu đựng nỗi đau đó gần nửa cuộc đời, khiến cô sống không bằng chết.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người đàn ông cùng chung huyết thống trước mặt, Lương Chỉ Hoành cười khẩy: “Khi chú Savvy đang điều chế ra thuốc chống virus NE. Mẹ bởi vì một tin tức trên truyền hình mà kích động, virus NE lại có thể bùng phát trước thời hạn. Đáng tiếc thay, chỉ còn hai tháng nữa thôi là có thể điều chế thành công vắc xin chống lại virus NE đó.
Chú Savvy không thể chứng kiến cảnh mẹ cứ thế mà chết, không có cách nào khác, chú ấy chỉ có thể lấy số vắc xin chưa điều chế xong đó để cho mẹ sử dụng … Đúng vậy, sau đó, chú cũng thấy hết rồi đấy, khi tôi mới sinh ra liền bị mắc bệnh tim bẩm sinh”
Lương Chi Hoành lãnh đạm, vô cảm nhìn người đàn ông đang tái nhợt ở phía đối diện, đôi môi nhỏ khẽ cong lên, hỏi người đàn ông ở phía đối diện với cái đầu khó hiểu: “Chú Tô, chú có biết lúc đó mẹ tôi đã nhận được tin gì không?”
Bùm!
Bùm!
Trái đất như nổ tung, còn có chuyện như vậy sao?
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Lương Mặc trở nên tái nhợt.
Đôi mắt đen co rút dữ dội, đồng tử mở to.
Đó là tin tức gì?
Là việc anh tìm đủ mọi cách để ép cô quay lại? Hay là việc anh tuyên bố kết hôn với Ôn Tình Noãn?
Hay là do anh tự cao tự đại?
Vì sự kiêu ngạo của mình, anh không chấp chận cúi đầu, đem tính mạng của cô như một cái giá, dùng cái chết của cô để trả giá cho lỗi lầm mà mình gây ra! Cuối cùng, cậu bé vừa được sinh ra liền bị mắc bệnh.
Trời ạ! Anh đã làm ra cái gì thế này! Tô Lương Mặc cảm thấy ngày càng hối hận. Nỗi ân hận ấy như đang bóp nát trái tim anh.
“Ôi! Thật xin lỗi chú, là do tôi thất lễ. Đáng lẽ ra ngày từ đầu tôi nên mời chú ngồi xuống mới đúng. Thật xin lỗi, chú mau ngồi xuống đi” Lương Chỉ Hoành mỉm cười nói, đồng thời đôi tay chỉ sang chiếc ghê ngay đối diện. Tuy nhiên, Tô Lương Mặc như chôn chân tại chỗ, không có ý định di chuyển.
Không chỉ là đôi chân không thể chuyển động! Mà ngay cả hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.
“Con…” Giọng nói khản đặc của người đàn ông thốt lên: “Khụ khụ khụ … Những năm qua… đã ba mẹ con đã phải trải qua những gì.