Tô Lương Mặc vô cùng tức giận, bàn tay sau lưng nắm chặt lại… Lúc này anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ giả †ạo trước mặt. Thật nực cười, suốt mười năm qua, anh mù quáng coi cô là người phụ nữ lương thiện nhất thế gian.
“Cô thật sự muốn gặp sao?” Đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt Ôn Tình Noãn… “Cô thật sự muốn gặp Tiểu Ý sao?”
“Đúng, đúng thế. Đây còn có thể là thật hay giả sao? Tiểu Ý là bạn của em mà” Ôn Tình Noãn nói ấp a ấp úng, không biết †ại sao, cô ta bỗng có cảm giác kì lạ, nhưng không nói nổi là cảm giác gì. Nghĩ một lát cô ta cho rằng, câu trả lời này có thể chứng tỏ cô là người rộng lượng và hiểu lòng người, còn có thể làm dịu đi tình cảnh trước mắt. “Vậy được” Người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng: “Cô đi theo tôi”
“Á?” Tô Lương Mặc chẳng thèm nhìn Ôn Tình Noãn, vòng qua cô ta đi xuống tầng dưới, Ôn Tình Noãn thấy vậy hỏi anh: “Đi, đi đâu?”
Người đàn ông không quay đầu lại, giọng nói có chút mỉa mai: “Không phải cô muốn gặp Tiểu Ý sao? Tôi đưa cô đi”
Ôn Tình Noãn ngồi lên xe của Tô Lương Mặc, đã rất lâu rồi cô ta mới lại được ngồi trên xe của Tô Lương Mặc.
Chiếc xe đi lên đường cao tốc, bỗng nhiên một cú đạp phanh khiến cơ thể Ôn Tình Noãn lao về phía trước, đang định nói gì đó thì chiếc xe lại phi với tốc độ 120km/h. Khuôn mặt Ôn Tình Noãn tái xanh: “Lương Mặc Lương Mặc, lái chậm thôi, em say xe”
Bàn tay đặt trên vô lăng bỗng khựng lại… Cậu Tô, anh lái chậm thôi, tôi khó chịu lắm… Cảnh tượng quen thuộc biết mấy.
Nhưng đổi một người khác, bàn tay vo thành nắm đấm đập vào vô lăng. Tốc độ 120km/h, lại còn là trên đường cao tốc!
Cú đấm này khiến vô lăng quay đi hướng khác, chiếc xe lao về phía lan can bên đường…
“Aaal” Ghế sau truyền đến tiếng hét chói tai của Ôn Tình Noãn, người đàn ông nhíu mày… Một người phụ nữ ồn ào!
“Câm miệng!”
“Lái, lái chậm một chút, em buồn nôn…”
“Dám nôn trên xe tôi, tôi sẽ vứt cô xuống xe ngay lập tức”
Giọng nói lạnh lùng thiếu kiên nhãn của người đàn ông khiến Ôn Tình Noãn mở to mắt, góc độ của cô ta chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của anh, vô cùng lạnh lùng.
Ôn Tình Noãn nhìn ra bên ngoài, cảnh vật lướt qua trước mặt cô ta, sau đó cô ta nhìn tốc độ hiện thị là “120”… Tim cô run rẩy, đây là đường cao tốc đó, Tô Lương Mặc là người nói được làm được!
Người đàn ông ngồi ghế lái phía trước, chân đạp ga, chiếc xe lao như tên bắn.
Ôn Tình Noãn cố gắng để không nôn ra, cô ta không biết chiếc xe sẽ đi đến đâu.
Đợi đến lúc chiếc xe tắt máy, cô ta mới phản ứng lại, cô ta xuống xe, cảnh vật trước mắt đều quay cuồng vừa xuống xe, Ôn Tình Noãn đã chạy đến thùng rác cạnh đó, gần như nôn hết tất cả thức ăn mà buổi tối cô ta đã ăn, bụng rỗng tuếch mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Lương Mặc, sao anh lại đưa em đến đây?” Chân Ôn Tình Noãn mềm nhữn nhưng vẫn đi đến bên cạnh Tô Lương Mặc, cô ta ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ to đùng “T Y”…. Đây là trung †âm giải trí có khuôn khổ nhất của thành phố, cũng là nơi người giàu tụ tập. Hơn nữa, đây là sản nghiệp của Tô Lương Mặc.
Tô Lương Mặc không lên tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Ôn Tình Noãn một cái, bàn tay đút trong túi áo, cơ thể cao lớn đi về phía trước, Ôn Tình Noãn thấy vậy, cắn chặt môi đi theo sau.
Tòa nhà cao cấp T Y, Ngụy Quảng Thành đang đứng đợi ở cửa lớn, “Boss, cậu đến rồi” Ngụy Quảng Thành vẫn kính cẩn như vậy, Tô Lương Mặc hững hờ đáp lại một tiếng: “Chú Ngụy”
Đây là một người hết lòng hết dạ vì nhà họ Tô, cũng là một trong số những người đã nhìn Tô Lương Mặc lớn lên, Tô Lương Mặc luôn tôn trọng và quan tâm họ.