Ánh mắt chợt thay đổi: “Tôi tin anh biết rõ, phong tục của người Hoa là cúng bảy ngày. Suy cho cùng Tiểu Ý vẫn là người Hoa, bay thẳng từ nước Z đến San Francisco cần mười mấy tiếng đồng hồ. Thi thể của Tiểu Ý phải nhanh chóng được chôn cất. Cho dù anh muốn tổ chức một đám cưới xa hoa như thế nào cũng được, nhưng đám cưới và đám tang phải tổ chức cùng nhau. Anh không có ý kiến gì thì tôi cũng không phản đối” Ánh mắt Savvy hiện lên ý cười trên nỗi đau người khác… Hơ hơ, đám cưới và đám tang tổ chức cùng nhau, chuyện xúi quẩy như vậy, anh ta muốn xem khuôn mặt tái xanh của người đàn ông này khi đó.
Nhưng anh ta lại nhìn nhầm Tô Lương Mặc một lần nữa rồi. Tô Lương Mặc nói không chớp mắt: “Được.”
“Á? Lương Mặc, cậu?” Lục Trầm sững sờ, đám cưới và đám tang tổ chức cùng nhau… OMG, điên rồi!
Tô Lương Mặc đứng dậy, “Năm giờ ngày mai xuất phát, anh có mặt đúng giờ ở sân bay. Đến lúc đó sẽ có người đưa anh lên máy báy” Ý là nói cho Savvy biết họ sẽ ngồi cùng một máy bay về Mỹ.
Bá đạo!!!
Con ngươi màu nâu của Savvy co lại… Tô Lương Mặc hoàn toàn không thương lượng với anh ta, chỉ là thông báo một tiếng mà thôi. Còn anh ta có đồng ý hay không, chẳng có chút quan trọng nào với đối phương. Chẳng trách người khác đều nói Tô Lương Mặc bá đạo!
Buổi tối Trong phòng ngủ, Lương Tiểu Ý nằm yên tĩnh, người đàn ông sờ lên khuôn mặt của người phụ nữ nằm trên giường.
Bàn tay di chuyển từ mặt đến xương quai xanh. Ánh mắt vừa thương tiếc vừa hối hận… sau đó từ từ trở nên hung dữ lẫn kinh tởm. Trong nhật ký của Tiểu Ý viết rất rõ kế hoạch độc ác của Ôn Tình Noãn.
Nực cười chính là lúc đầu anh nghĩ anh nhận nhầm người, hóa ra, tất cả là kế hoạch của Ôn Tình Noấn.
Vết thương ở xương quai xanh của Ôn Tình Noãn là cô ta tự lấy dao rạch, mục đích không cần nói cũng biết được.
Nực cười hơn nữa chính là… Mắt anh nhìn nhầm nhưng tim anh chưa bao giờ nhầm, chia tay quay lại với người phụ nữ ngốc nghếch nằm trên giường bao nhiêu lần nhưng cuối cùng anh vẫn yêu cô. Nhưng điều nực cười chính là anh yêu cô từ rất lâu rồi mà không dám thừa nhận.
Hứa Thần Nhất nói đúng, anh đã sớm “lọt hố” người phụ nữ bị anh không chú ý suốt mười năm, chỉ là anh không muốn thừa nhận, bởi vì thừa nhận sẽ chứng tỏ rằng anh đã sai suốt mười năm qua. .. Nhìn mà xem, đây chính là báo ứng của anh.
Ông trời nói: Cho ngươi hạnh phúc ngươi không cần, vậy ta sẽ lấy lại.
Ngón tay thon dài của người đàn ông sờ lên từng vết sẹo.
trên cơ thể lạnh giá của người phụ nữ nằm trên giường, sau đó ghi nhớ tất cả trong lòng đồng thời thề rằng cả đời này ngay cả khi anh quên mất anh tên là gì, cũng không bao giờ quên vị trí và độ sâu của mỗi vết sẹo trên người cô.
Nụ hôn rơi trên xương quai xanh của cô, sau đó là các vết sẹo trên người, một tư thế cực kỳ tôn trọng, giống như một người theo đạo, nếu như chuyện này để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ phải dụi dụi mắt, không dám tin đó là Tô Lương Mặc tự cao tự đại không ai sánh bằng.
Cuối cùng, nụ hôn rơi lên chiếc bụng đang dần to lên, bờ môi của anh chưa bao giờ nóng ran như lúc này, dường như có thể xuyên qua da thịt lạnh giá của Lương Tiểu Ý đi vào bên trong. Da bụng Lương Tiểu Ý ẩm ướt, sau đó, sự ẩm ướt lan rộng… Nước mắt, đau lòng, hối hận, tự trách… của người đàn ông. Tất cả đều theo lông mi cong dài rơi xuống bụng đang to lên của người phụ nữ.
Bỗng nhiên!
Tô Lương Mặc mở to mắt!
Anh không dám tin nhìn chằm chằm vào bụng của Lương Tiểu Ý… Vừa này! Vừa nấy lẽ nào là ảo giác?
Vừa nãy lúc anh hôn lên bụng cô, sau đó, hình như… bụng cô động đậy…
Đôi mắt của người đàn ông chợt sáng lên!
Cùng với sự hi vọng, anh nhìn chằm chằm bụng người phụ nữ đang nằm trên giường… Sau đó, căn phòng rất yên tĩnh, Tiểu Ý không có chút tức giận näm ở đó, bụng cũng không có bất kỳ động đậy nào nữa… Thế nên, vừa nãy là ảo giác.
Hi vọng bị dập tắt… Người đàn ông lên tiếng tự mỉa mai mình: “Hi vọng bụng động đậy và hi vọng bị dập tắt… càng khiến anh hiểu ra rằng khi đó anh đã cho em những gì” Anh cưng chiều cô, thương yêu cô, nói muốn lấy cô, tổ chức đám cưới cho cô nhưng sau đó lại đập nát mọi sự tốt đẹp… Anh cho cô hi vọng rồi tự tay dập tắt… Anh cho em sự nhãn tâm tàn khốc”