Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 377




22:00 Tô Lương Mặc xuất hiện trước mặt Thẩm Minh Viễn trong nhà kho số 9 Không biết Lục Trầm kiếm đâu được cái ghế xoay văn phòng băng da mới tinh, đặt ở vị trí đẹp nhất trong nhà kho.

“Đến rồi à?” Nghe thấy tiếng cửa nhà kho mở ra cùng tiếng bước chân thình thịch, Lục Trầm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc. Lục Trầm liếc mắt nhìn Hứa Thần Nhất, cao ngạo nói: “Sao? Hứa đại thiếu gia của chúng ta cũng có thời gian đến xem màn kịch nhàm chán này à?”

“Tô đại thiếu gia ẩn dật lâu năm, bây giờ lần đầu tiên tự tay nghiền chết sâu bọ, sao có thể thiếu tôi được?” Hứa Thần Nhất đổi thành dáng vẻ thân sĩ tao nhã, cười vô cùng lưu manh. Lục Trầm thấy thế, anh ta không tiếp tục chế giễu nữa, mà ngược lại cười thành tiếng.

“Nào, rượu vang cao cấp vận chuyển trực tiếp từ vườn nho ở Pháp về, uống thử đi” Lục Trầm đi đến cái bàn bên cạnh, trong cái khay inox đặt một thùng đá để ướp lạnh một chai rượu vang, bên cạnh có ba cái ly uống rượu màu đỏ, không thừa không thiếu, vừa nhìn là biết Lục Trầm đã sắp xếp xong từ trước.

Hứa Thần Nhất nhận một ly rượu, cầm trên tay chơi đùa một lúc, anh ta chưa vội uống rượu ngay mà vừa chơi vừa hỏi Lục Trầm: “Cậu chuẩn bị cũng chu đáo đấy”

Lục Trầm cười kiêu ngạo, nói: “Đương nhiên, trong điện thoại nghe nói Tô đại thiếu gia đích thân ra tay. Màn kịch hay như vậy thì phải vừa uống rượu ngon, vừa thưởng thức chứ”

Hứa Nhất Thần đột nhiên dí sát vào tai Lục Trầm nói: “Cậu đúng là đồ biến thái” Khóe môi mỏng hơi nhếch lên, đột nhiên chuyển chủ đề: “Nhưng mà tớ thích” Hứa Nhất Thân và Lục Trầm chạm ly mời rượu.

“Hân hạnh” Lục Trầm cụng lại ly rượu với Hứa Thần Nhất, hai người uống cạn ly rượu vang trước.

Lục Trầm có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc là thời gian gấp gáp nên không có mỹ vị sánh đôi.”

Trong tay Tô Lương Mặc cũng cầm một ly rượu y hệt, anh uống một hơi hết sạch, mắt híp lại, thản nhiên nói một câu: “Ai nói thế? Của ngon vật lạ có ngay đây” Đôi chân thon dài bước nhanh đến trước mặt hai vệ sĩ đang khống chế Thẩm Minh Viễn, “bịch” một tiếng, một đạp thẳng vào bụng Thẩm Minh Viễn, khiến hắn ta đau đớn nằm bệt xuống đất ôm bụng. Giọng nói lạnh lùng của Tô Lương Mặc vang lên: “Lên món khai vị trước nhé, thế nào?”

Lục Trầm bĩu môi bình luận: “Khà khà, không bằng năm xưa: Hứa Thần Nhất híp mắt lại, khóe môi nhếch lên cười: “Bảo kiếm không không mài không sắc. Cậu mềm lòng rồi”

Hai người họ, mỗi người dựa vào một góc bàn, không hề lo sợ quần áo sẽ bẩn, vừa thưởng rượu, vừa bình phẩm cảnh tượng trước mắt.

Tô Lương Mặc nghe thấy những lời hai người họ nói, hai tay anh đút túi quần, lạnh lùng ngẩng đầu liếc nhìn hai người họ. Bỗng nhiên anh giơ một cánh tay lên, búng tay “tạch” một tiếng, ngay lập tức có hai vệ sĩ áo đen mặt không cảm xúc tiến lên phía trước, một người đưa cho anh một điếu xì gà Cuba, một người lấy một cái bật lửa Zippo bằng vàng cổ xưa, “tạch một tiếng, cúi người châm điếu xì gà cho Boss.

Tô Lương Mặc thản nhiên hút một hơi, ánh mắt ngạo nghễ liếc nhìn Thẩm Minh Viễn, trán Thẩm Minh Viễn đã đổ mồ hôi hột. Hắn ta vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Tô Lương Mặc, bỗng chốc cả người hắn ta run như cầy sấy.

“Tô, Tổng giám đốc Tô, xin anh, xin anh tha cho tôi lần này”

Ánh mắt Thẩm Minh Viễn vô cùng sợ hãi, hai tay hắn ta bám chặt vào ống quần tây của Tô Lương Mặc, hắn ta ngước mắt lên, bộ dạng giống như một con chó, cầu xin anh: “Tổng, Tổng giám đốc Tô, tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi, thật đấy, tôi biết sai rồi!”

Hắn ta nóng lòng muốn thoát khỏi hiểm nguy. Nhưng khi hắn ta nhìn thấy Tô Lương Mặc dẫn theo một đám vệ sĩ áo đen xuất hiện, hắn ta mới thực sự hiểu rằng, hắn ta đã chọc phải người không nên chọc vào, có những kẻ không thấy quan tài không đổ lệ.

Nhưng, mặc kệ Thẩm Minh Viễn đã vứt bỏ tôn nghiêm, giống như một con chó cầu xin dưới chân anh, vẻ mặt người đàn ông cao ngạo kia vẫn vô cùng thản nhiên, anh đứng im bất động, chỉ giơ điếu xì gà lên, hút một hơi thật sâu, sau đó thở ra một làn khói trắng mù mịt.

“Tổng giám đốc Tô, là, là lũ côn đồ kia động tay động chân, tôi không hề làm gì cả!” Đến giờ phút này, Thẩm Minh Viễn đã hoảng loạn chỉ sang đám côn đồ đang bị khống chế.

Mấy tên côn đồ mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn tức giận hét lớn: “Thẩm Minh Viễn, bọn tao chỉ nhận tiền làm việc, là mày với cái cô tiểu thư õng ẹo kia muốn bọn tao cưỡng hiếp cô gái kia.

Bây giờ mày lại đẩy bọn tao vào chỗ chết thay mày, mày hèn vừa thôi!”

Sau khi Tô Lương Mặc nghe mấy tên côn đồ nói xong, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, đôi mắt hẹp dài híp lại, mặc kệ Thẩm Minh Viễn đang ôm chặt ống quần anh, anh từ từ ngồi xổm xuống.