Lương Tiểu Ý hiểu rồi… Cô tự cười nhạo bản thân một tiếng. Cô rất ít khi nói lời tục tíu, nhưng hôm nay, trong lúc nguy hiểm, cô lại nói ra: năm xưa đúng là có mắt như mù mài Lại coi chó là người, đối xử với cô ta tốt như thế! Đúng là loại lòng lang dạ sói!”
“Chát!”
Lương Tiểu Ý vừa nói xong, liền bị Thẩm Minh Viễn hung ác giáng cho một cái bạt tai, khiến cô choáng váng. Hắn ta hung dữ quát lớn: “Đồ đàn bà đê tiện như cô là cái thá gì? Cô có tư cách gì mà mắng chửi Tình Noãn? Cô đến tư cách nâng giày cho Tình Noãn cũng không xứng!”
Sắc mặt Thẩm Minh Viễn thay đổi, hắn ta nham hiểm nhìn Lương Tiểu Ý: “Không phải còn có một nghiệt chủng trong bụng cô sao? Không biết nếu như Tổng giám đốc Tô biết hạt giống của mình bị thứ bẩn thỉu của người đàn ông khác chọc vào, thì anh ta có còn cần đứa con này nữa không nhỉ?”
“Anh muốn làm cái gì?” Bấy giờ Lương Tiểu Ý mới nhận ra điều gì đó không đúng: “Thẩm Minh Viễn! Như thế là phạm pháp đấy!”
“Ha ha, phạm pháp? Năm xưa cô đã thử rồi, bây giờ lại nếm lại một lần, thế nào?”
“AI” Lương Tiểu Ý sợ hãi né tránh, nhưng cô đang bị trói chặt, “xoẹt” một tiếng, áo khoác ngoài của cô bị xé rách, tiếng vải rách vang lên trong nhà kho trống vắng, giống như tiếng nhạc báo hiệu đến giờ ác ma đi săn.
“Thả tôi ra! AI Đừng có động vào tôi!” Áo khoác ngoài của cô bị xé vụn nát.
“Xoẹt” một tiếng nữa, phần vai trái áo sơ mi của cô bị xé rách… Gió lạnh lùa vào phần da bị lộ ra ngoài khiến cô nổi da gà.
Sợ hãi, tuyệt vọng…
“Thẩm Minh Viễn, đồ súc sinh, đồ cầm thú! Anh không chết yên ổn được đâu, tôi nguyền rủa anh không thể chết yên ổn!” Lương Tiểu Ý kêu thất thanh, tiếng vang vọng lại trong nhà kho trống trải.
“AI Đừng động vào tôi!”
Một kẻ tóc vàng giơ tay năm chặt cái đầu đang không ngừng lảng tránh của Lương Tiểu Ý, một tên mập bên cạnh cười đê tiện giơ tay ra, đặt lên ngực Lương Tiểu Ý.
“Hì, con bé này nhìn thì bình thường mà ngực to phết đấy.
Sờ thích lắm” Một tên tóc xanh nói.
Một tên côn đồ khác để tóc dài, tự nhận tiêu sái hất hất tóc mái siêu dài: “Thật à? Để tôi thử xem”
“Qe…” Những đôi tay sờ mó khắp người cô, khiến cô buồn nôn.
Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc… Không! Gọi tên anh không hề có tác dụng! Từ những năm trước đã không có tác dụng rồi!
Savvy… Savvy chết rồi…
Đôi mắt Lương Tiểu Ý bắt đầu buông lơi.
“Không xong rồi! Đại ca!” Tên tóc vàng năm chặt cằm Lương Tiểu Ý: “Con bé này định cắn lưỡi tự tử”
Tên tóc dài cúi đầu nhìn, máu tươi đang từ từ chảy ra từ khóe môi Lương Tiểu Ý. Hắn ta hung hăng giáng cho Tiểu Ý một cái bạt tai: “Con mẹ nó! Con bé chết tiệt này! Dám tự tử!
Hại ông đây không lấy được tiền!”
Tên tóc xanh bên cạnh thấy vậy liền giơ tay ra lột áo của Lương Tiểu Ý.. Bỗng nhiên Lương Tiểu Ý có cảm giác, dường như cô đang quay trở lại con hẻm nhỏ năm xưa. Cô giãy dụa, cô gào thét, cô coi thường cái chết, cô liều chết vật lộn, nhưng lần này không có Đại Bàn Thẩm Quân Hoa đứng bên cạnh, mặc dù cô ấy sợ chết khiếp nhưng vẫn lén lút đưa cho cô một con dao cứu mạng.
Sự tuyệt vọng ngưng đọng khiến bầu không khí trở nên nghẹt thở, khiến làn gió vốn tự do bay nhảy cũng trở nên đông cứng. Cái chết cũng trở thành một sự tuyệt vọng… Đôi mắt trong veo của Lương Tiểu Ý dần trở thành một mảng mờ đục.
“Không đúng! Đại ca, con bé chết tiệt này có gì đó không đúng” Tên tóc vàng kinh ngạc nói.
“Chát” một tiếng, tên tóc dài trở tay giáng cho tên tóc vàng một cái bạt tai, quát lớn: “Mẹ mày, ồn ào cái gì!”
“Đại ca, thực sự không bình thường! Cô ta chảy máu mũi…”