Lương Tiểu Ý không muốn lại nhận được điện thoại làm phiền của đối phương nữa, nên cô tắt thoại luôn.
Sau đó cô nhanh chóng dùng điện thoại bàn trong nhà gọi cho Tô Lương Mặc và Lục Trầm.
14:05 Lương Tiểu Ý đã gọi cho Tô Lương Mặc và Lục Trầm hơn chục lần rồi nhưng vẫn không liên lạc được.
Cô lo lắng đi đi lại lại trước cửa sổ trong phòng khách.
14:15 Thím Trương đi bộ trở về.
Lương Tiểu Ý nhanh chóng mặc áo khoác, đi đôi giày vải đế bệt, cầm túi xách lên, cất điện thoại vào túi sau đó đi ra khỏi nhà. Cô vừa ra khỏi nhà liền gặp thím Trương.
“Ấy? Tiểu Ý, cô vội vàng đi đâu thế?” Thím Trương đỡ lấy Lương Tiểu Ý vừa đâm vào bà, cô còn chưa kịp đứng vững đã vội vàng đi tiếp, mặt bà Trương vô cùng sốt ruột, chỉ có thể hét lớn sau lưng cô.
Lương Tiểu Ý chỉ vội vã đáp một câu: “Cháu có việc gấp phải đi tìm anh Tô, điện thoại của anh ấy không liên lạc được.
À đúng rồi, thím Trương, nếu anh Tô gọi điện lại, thím nói với anh ấy, Ôn Tình Noãn xảy ra chuyện rồi, bảo anh ấy gọi điện thoại cho cháu.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy đi, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bà Trương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đành dặn dò Lương Tiểu Ý một câu: “Vậy cô cẩn thận đấy, đừng chạy nhanh quá, trong bụng còn có đứa trẻ đấy”
14:32 Lương Tiểu Ý ngồi tàu điện ngầm đi đến khu Nhị Hoàn, Tập đoàn Tài chính Tô Thị.
Ôn Tình Noãn và Thẩm Minh Viễn đã đến nhà kho số 9 khu công nghiệp Đồng Xuyên.
Khu công nghiệp Đồng Xuyên là vùng tiếp giáp giữa khu Nhị Hoàn và Tam Hoàn, vị trí hơi hẻo lánh. Theo lý mà nói, đất nơi này lẽ ra phải vô cùng đắt, không nên xây dựng một khu công nghiệp ở đây.
Nhưng nơi này lúc trước là dự án mở rộng, còn bây giờ, nơi này đã không còn giàu có phồn vinh như ngày xưa nữa, vườn không nhà trống. Khu công nghiệp này đã trở thành một bãi phế liệu hoang chờ ngày giải tỏa.
Ôn Tình Noãn xuống xe, cô ta bịt mũi, cẩn thận bước đi, thỉnh thoảng lại có phế liệu công nghiệp hoặc rác thải xuất hiện dưới chân cô ta.
Thẩm Minh Viễn niềm nở đi phía trước mở đường cho Ôn Tình Noãn, có vẻ như Thẩm Minh Viễn vô cùng quen thuộc với nơi này. Hai người họ đi vào một nhà kho cũ kỹ.
Vừa bước vào phòng, nhà kho bụi giăng khắp nơi, còn có vô số mùi khó chịu khác, Ôn Tình Noãn bịt mũi chau mày: “Đây là địa điểm tốt mà anh nói à? Bẩn chết đi được”
Thẩm Minh Viễn nghe thấy Ôn Tình Noãn chê bai, hắn ta bất lực cười: “Nơi này hoang vu, hơn nữa còn đang chờ giải tỏa, bình thường sẽ không có ai đến đây hết”
Nhà kho này đã ở đây đằng đãng mười mấy năm rồi, chờ đợi chủ nhân của nó – Thẩm Minh Viễn và Ôn Tình Noãn.
Ôn Tình Noãn ra hiệu bảo Thẩm Minh Viễn gọi cho Lương Tiểu Ý, bây giờ là 13 : 38.
Trong điện thoại, Thẩm Minh Viễn và Ôn Tình Noãn phối hợp với nhau diễn một cảnh bắt cóc hành hạ con tin.
Sau khi Lương Tiểu Ý ngắt điện thoại, ánh mắt Ôn Tình Noãn liền trở nên vô cùng tàn nhãn: “Lát nữa cô ta đến, phải dạy cho cô ta một bài học nhớ đời, không chỉ giết đứa con trong bụng cô ta, còn phải cho cô ta nếm mùi bị cưỡng hiếp năm xưa nữa”
Nói xong, Ôn Tình Noãn quay sang Thẩm Minh Viễn: “Tôi không quan tâm, nơi này bẩn chết đi được, ở đây thì thà tôi ở trong ô tô còn hơn, tôi đi ra ô tô ngồi đây. Nơi này giao cho anh đấy”
“Được” Chỉ cần là yêu cầu của Ôn Tình Noãn, trước giờ Thẩm Minh Viễn luôn thuận theo ý của cô ta. Sau khi bóng lưng của Ôn Tình Noãn biến mất khỏi nhà kho, Thẩm Minh Viễn mới thu lại ánh mắt lưu luyến.
“Bẩn chết đi được” Ôn Tình Noãn đi ra khỏi nhà kho, vừa đi về phía ôtô về vừa chê bai oán hận.
Một bóng đen yên lặng không một tiếng động xuất hiện phía sau lưng cô ta, vung mạnh cái gậy, giây tiếp theo…
“Bịch” một tiếng, Ôn Tình Noãn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cô ta đã lảo đảo ngã xuống đất, ngất đi.