Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 363




Lương Tiểu Ý nghe thấy Ôn Tình Noãn kích động hỏi, cô nhắm mắt lại, cô cảm giác những điều tốt đẹp trước đây cô dành cho Ôn Tình Noãn đều là ném cho chó ăn.

Bây giờ hoặc là anh thả cô ấy ra, hoặc là “Ôn Tình Noãn, những chuyện ngày trước tôi không muốn nói gì hết. Còn bây giờ giữa tôi và cô, không có gì đáng để nói” Lương Tiếu Ý dẫn lòng nói, sau đó cô liền ngắt điện thoại.

€ô luôn luôn ghi nhớ, cuộc sống của cô không còn bao lâu nữa, mà đứa bé trong bụng cô, cô không thể để xảy ra bất kì sơ suất nào.

Ôn Tình Noãn đã làm biết bao nhiêu chuyện có lỗi sau lưng cô, có thể những chuyện này không ảnh hưởng lớn đến cô, nhưng ít nhiều vẫn làm tổn thương cô. Tại sao cô phải vì một người từng âm mưu tìm người cưỡng hiếp cô mà mạo hiểm tính mạng đứa con trong bụng mình chứ?

Nếu như hôm nay chỉ có một mình cô, có lẽ cô sẽ làm theo lời bọn bắt cóc.

Thẩm Minh Viễn lại gọi điện thoại đến, Lương Tiểu Ý đã tắt nguồn điện thoại.

“Chuyện này…” Thẩm Minh Viễn không biết nên nói gì.

Đôi mắt to dưới hàng lông mi cong vút của Ôn Tình Noãn híp lại, cô ta nham hiểm nói: “Đi! Chúng ta làm theo kế hoạch, đến nhà kho số 9 khu công nghiệp Đồng Xuyên đợi cô tai”

“Đợi ai?” Thẩm Minh Viễn ngây ngốc hỏi.

“Kẻ ngốc mù quáng Lương Tiểu Ý”

“Không phải cô ta đã từ chối không đến cứu cô rồi sao?”

Bước chân của Ôn Tình Noãn dừng lại, cô ta quay người lại liếc mắt nhìn Thẩm Minh Viễn, mỉm cười vô cùng tự tin: “Không, cô ta sẽ đến, chắc chắn sẽ đến!”

Hai người bọn họ lái xe rời đi, không hề phát hiện ra đằng sau có một chiếc xe khác, đang chầm chậm đi theo phía sau xe của bọn họ.

Lương Tiểu Ý liếc nhìn nhật ký cuộc gọi trong điện thoại.

Thời gian bọn bắt cóc gọi cô là 12: 35.

Bây giờ đã trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Cô nên làm thế nào đây?

Trong lòng cô vô cùng bất an.

Cô suy đi nghĩ lại, do dự một lúc, cuối cùng cô cầm điện thoại lên, ấn gọi cho Tô Lương Mặc.

Chắc chắn Tô Lương Mặc coi trọng chuyện liên quan đến Ôn Tình Noãn.

“Tắt máy?” Lương Tiểu Ý có chút kinh ngạc, Tô Lương Mặc rất ít khi tắt điện thoại. Cô gọi lại lần nữa, vẫn tắt máy.

Cô gọi ba, bốn lần, điện thoại của Tô Lương Mặc đều tắt máy.

Một tia thông minh lóe lên, Lương Tiểu Ý ấn gọi cho Lục Trầm.

Giây tiếp theo, “…” Lương Tiểu Ý nhìn điện thoại trong tay, không biết nói gì.

Cô lẩm bẩm tự nói một mình: “Chuyện gì thế nhỉ? Cả hai người đều tắt máy?”

Vậy… cô nên làm gì đây?

Cô không thích, thậm chí còn ghét Ôn Tình Noãn. Nhưng cho dù hôm nay là một người lạ cầu xin cô cứu giúp, còn là chuyện liên quan đến mạng sống, cô cũng không thể nào nhân tâm không quan tâm sống chết của người ta được.

Cô chau mày, cầm điện thoại lên, cô soạn tin nhắn gửi cho Tô Lương Mặc. Cô tin nếu Tô Lương Mặc đọc được tin nhắn, anh sẽ đến cứu Ôn Tình Noãn ngay lập tức. Ôn Tình Noãn là người vô cùng quan trọng trong lòng Tô Lương Mặc cơ mà.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở nên hiu quạnh.

Ôn Tình Noãn là người vô cùng quan trọng trong lòng Tô Lương Mặc… Lương Tiểu Ý, còn mày thì sao? Mày là cái gì?

Ha ha…

13:10 Ngón tay cái của cô đặt trên nút gửi, ấn xuống, dòng tin nhắn có nội dung: Ôn Tình Noãn bị bắt cóc, địa điểm là nhà kho số 9 khu công nghiệp Đồng Xuyên. Tin nhắn đã được gửi đến số điện thoại của Tô Lương Mặc.