Tô Lương Mặc đuổi theo, nhìn thấy người ở phía sau càng lúc càng lại gần cô, con ngươi co lại, cô lo lắng đến mức mặt tái mét, cô quay đầu lại, khua chân múa tay: “Đừng, đừng đuổi theo tôi nữa… A~” Chân giãẫm phải mảnh thủy tinh vỡ vụn, cô mất đi thăng bằng, mắt mở to đầy hoảng hốt, theo bản năng cô ôm lấy bụng, ngay giây sau…
Một cánh tay đầy sức lực ôm lấy eo cô, Lương Tiểu Ý vẫn chưa hoàn hồn lại, chỉ nghe thấy tiếng hét lo lắng của người đàn ông bên tai: “Bảo cô kiểm tra sức khỏe thôi, cô chạy gì chứ?”
Tô Lương Mặc cúi người xuống, ôm người phụ nữ vẫn còn chưa hoàn hồn lại, đi đến chiếc xe có thiết bị y tế.
Bên trong có đầy đủ thiết bị, Lương Tiểu Ý nằm trên chiếc giường lạnh như băng, cánh tay bị người khác giữ chặt, lấy máu để kiểm tra nồng độ HCG.
Sau khi làm xong một loạt các loại kiểm tra, cô lại bị người đàn ông ôm đi.
Anh ôm cô đến phòng tầng ba của biệt thự, đặt cô lên giường.
Sau đó, im lặng ngồi đợi, kết quả xét nghiệm được đem đến.
Tô Lương Mặc đập kết quả xét nghiệm trong tay lên người Lương Tiểu Ý.
Khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười lạnh lẽo: “Bây giờ, cô đã hiểu chưa?” Ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Tiểu Ý: “Cô biết mình có thai từ khi nào?”
“Đừng nói cô không biết mình có thai. Còn nhớ lúc ở bệnh viện bác sĩ truyền nước cho cô, cô có phản ứng gì?”
Lương Tiểu Ý biết, cô không giấu giếm được nữa rồi.
‘Tô Lương Mặc thông minh lanh lợi vô cùng.
“Sau khi quay về từ thành phố N, tôi đã biết rồi” Cô cúi đầu, nói ra sự thật.
“Tại sao lại giấu tôi?”
Hơ hơ.. † Lương Tiểu Ý cười nhạo, lúc đó, anh bỏ mặc cô một mình ở nhà thờ với khách khứa đông nghịt, lúc đó, anh nói với cô, tất cả chỉ là một vở kịch, một trò chơi, anh chỉ đang dạy dỗ cô, lúc đó anh đưa cho cô một tờ giấy thỏa thuận ly hôn… Tại sao cô phải nói với anh? Và cô phải nói với anh như thế nào?
Nói cho anh rồi bị anh ép đi phá thai sao?
Trong nhận thức của Lương Tiểu Ý, cô cho rằng Tô Lương Mặc hận cô, thậm chí vì Ôn Tình Noãn mà dùng thuật thôi miên, cùng cô diễn vở kịch “tình cảm thắm thiết”, người đàn ông như thế làm sao có thể cho phép cô sinh đứa con của anh chứ?
Cô không hỏi ý kiến của anh đã gán cho anh cái mác “Anh không muốn đứa con mà cô sinh”.
Chuyện này không thể trách Tô Lương Mặc cũng không thể trách Lương Tiểu Ý. Bởi vì mọi hành động của Tô Lương Mặc đếu khiến Lương Tiểu Ý hiểu lầm, còn Lương Tiểu Ý tự mình đưa ra quyết định, điều này cũng không công bằng với Tô Lương Mặc.
“Tôi hỏi cô, tại sao lại giấu tôi?” Ánh mắt tối như mực rơi lên người Lương Tiểu muốn nghe lời thật lòng” Anh cho cô cơ hội giải thích cuối cùng.
Nếu cô nói thật, anh sẽ không so đo tính toán với những chuyện đã xảy ra. Coi như đó là cái giá phải trả cho những lỗi lâm mà anh đã gây ra cho cô.
“Ha ha…”
Lương Tiểu Ý tự đánh mất cơ hội cuối cùng.
Tô Lương Mặc gật đầu. Được! Anh hiểu rồi!
Không nói nhiều, anh quay người ra khỏi phòng ngủ.
Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng rời đi của anh… Nhìn mà xem, từ trước đến nay thứ anh cho cô chỉ có bóng lưng.
Lôi điện thoại ra, cô nhắn tin cho Lục Trầm: Giúp tôi một lần nữa.
Lục Trầm gửi đến một dấu hỏi.