Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 341




Người phụ nữ đê tiện đó, mặt không xinh như Ôn Tình Noãn, dáng vóc cũng không bằng, khí chất lại càng không bằng Ôn Tình Noãn. Hơn nữa, suốt mười năm qua, người ở bên cạnh người đàn ông vô tình máu lạnh Tô Lương Mặc là Ôn Tình Noãn! Người phụ nữ đê tiện đó suốt mười năm qua đã làm gì? Sang Mỹ chỉ vì ước vọng của mình, Tô Lương Mặc mắt mù rồi sao? Người phụ nữ đê tiện chỉ vì ước vọng danh tiếng của mình có gì tốt chứ?

Rõ ràng cô ta bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng lại để người phụ nữ đê tiện đó hưởng lợi sao?

Ánh mắt Ôn Tình Noãn cực kỳ cố chấp căm hận, hung dữ đến đáng sợ.

Lúc cô ta đứng lên, ánh mắt không cẩn thận lướt đến ngăn kéo còn chưa đóng lại.

Bàn tay như ngọc lấy ra một tập tài liệu trong ngăn kéo đó.

Mở ra… hai mắt Ôn Tình Noãn trợn trừng, con ngươi co lại, hai mắt nhìn chằm chằm hai tờ giấy, tay có chút run rẩy, nhưng ánh mắt lại vui mừng khôn xiết.

Khóe miệng nhếch lên. Giấy thỏa thuận ly hôn… thứ đồ thật là tốt mà.

Lúc cô ta nhìn thấy chữ ký của bên nam và bên nữ trên đó, cô ta dường như nín thở, nhưng ngay sau đó sự vui mừng trong mắt Ôn Tình Noãn dần tiêu tan, lộ ra chút hoài nghi… Đã ký tên hết rồi, không những thế là ký tên từ rất lâu trước đó, nếu đã như vậy tại sao vẫn chưa làm giấy ly hôn chứ?

Ôn Tình Noãn không ngốc nghếch, cô ta đương nhiên biết, chỉ có giấy thỏa thuận ly hôn là không đủ, còn phải đến Cục dân chính nộp giấy thỏa thuận mới có hiệu lực.

Ôn Tình Noãn liếc nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trong tay… lẽ nào là Tô Lương Mặc không muốn ly hôn??

Ánh mắt cô ta có chút kỳ lạ… cạch cạch cạch” đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đang từ từ lại gần.

Ánh mắt Ôn Tình Noãn lập tức thay đổi, vội vàng gập giấy thỏa thuận ly hôn lại, cho vào túi xách.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, Ôn Tình Noãn đã đứng trước cửa sổ.

Lục Trầm không ngờ trong phòng làm việc lại có người, anh ta đến để lấy đồ, lúc mở cửa ra nhìn thấy Ôn Tình Noãn đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt hoa đào lộ ra sự không vui: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi đang đợi Lương Mặc” Ôn Tình Noãn yếu ớt nói: “Tiểu Ý không sao chứ?”

Lục Trầm nhìn màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, anh ta nhíu mày, hiển nhiên không tin vào lời nói nhảm của Ôn Tình Noãn: “Đợi hết cả buổi chiều? … Cô ở trong phòng làm việc của Lương Mặc suốt cả buổi chiều sao?”

“Đúng thế” Đối mặt với ánh mắt không tin tưởng của Lục Trầm, bàn tay sau lưng Ôn Tình Noãn vo chặt thành nắm đấm, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay để lại một vết móng tay hình trăng khuyết. Cô ta luôn cảm thấy Lục Trầm không ưa gì cô ta.

“Cô quan tâm Lương mập như vậy sao không chạy đến bệnh viện mà xem. Ở trong phòng làm việc của Lương Mặc đợi gì chứ?” Lục Trầm vừa lên tiếng đã mỉa mai.

Lại liếc nhìn màn đêm đang buông xuống, anh ta muốn lấy đồ nên mới đến phòng làm việc, giờ này nhân viên của công ty đã về hết rồi, Ôn Tình Noãn lại không phải người của công ty ở lại phòng làm việc của Tổng giám đốc, trông thật là kỳ lạ.

Tuy cứ có cảm giác sai sai nhưng Lục Trầm lại không thể bắt Ôn Tình Noãn lại mà tra hỏi. Đôi mắt hoa đào của Lục Trầm hiện rõ sự không vui, lúc đầu giọng điệu còn khách sáo dần dần có chút xa lạ, trách móc một cách nghiêm khắc: “Cô Ôn, nếu không còn chuyện gì nữa, mời cô ra khỏi phòng làm việc này. Phòng làm việc của Tổng giám đốc Tập đoàn tài chính Tô Thị là nơi cơ mật của cả tập đoàn. Cô Ôn là người ngoài không phải nhân viên của công ty mà ở đây hình như khiến người khác không vui vẻ lẫn tin tưởng cho lắm. Nếu bí mật quan trọng của tập đoàn bị tiết lộ ra bên ngoài, Tô Thị chúng tôi có thể tìm cô Ôn để chất vấn đúng không?”

Ôn Tình Noãn từ trước đến giờ đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, khuôn mặt dịu dàng thân thiện, nhưng nghe xong những lời không chút khách sáo của Lục Trầm, khuôn mặt cô †a tái mét. Cứ như bảng chỉnh màu, năm sáu sắc màu, cực kỳ rực rỡ.

“Cô Ôn, vẫn chưa đi sao?”

Lục Trầm nhếch mép cười lạnh, ánh mắt hoa đào hiện rõ sự châm biếm, khiến Ôn Tình Noãn cảm thấy vô cùng lúng túng. Ôn Tình Noãn không ngờ Lục Trầm lại không hề khách sáo đuổi cô ta đi.