Trong phòng làm việc, Ôn Tình Noãn ngồi ở ghế đối diện với Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc thấy Lương Tiểu Ý bước vào, ánh mắt sắc bén rất nhanh nhận ra khuôn mặt trắng bệch lẫn bước đi loạng choạng của Lương Tiểu Ý. Lông mày chau lại, chỉ là nhịn một bữa trưa thôi đã thành như thế này rồi?
Có điều, vừa nghĩ đến người phụ nữ đang ở bên anh, chỉ như một búp bê người máy không có linh hồn, anh bỗng cảm thấy hoang mang. Có chút tức giận, ngón tay gõ lên bàn, “Em muốn uống gì?” ánh mắt dịu dàng nhìn Ôn Tình Noãn.
Ôn Tình Noãn có chút kinh ngạc, sau đó có chút lo sợ vì được cưng chiều… Đã rất lâu Tô Lương Mặc không dịu dàng với cô ta như vậy rồi.
“Cái gì cũng được ạ…” Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy người đàn ông ngồi đối diện cứ như không có ai trong phòng nói: “Cà phê nhé, anh nhớ em thích uống cà phê. Vừa hay hôm qua Lục Trầm mang một loại cà phê mới đến, em thử xem sao”
Ôn Tình Noãn ngạc nhiên một lần nữa, ngoài cái thời học cấp ba ra, đây là lần đầu tiên Tô Lương Mặc nói nhiều lời với cô ta như vậy.
“Vâng ạ” Ngạc nhiên vì được cưng chiều, Ôn Tình Noãn nhìn Tô Lương Mặc cười dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng vừa ngẩng đâu lên thì nhìn thấy sự chú ý của người đàn ông ngồi đối diện không hề đặt trên người cô ta, theo tâm mắt của anh quay người lại, đôi mắt Ôn Tình Noãn cháy bừng lửa giận… lại là cô ta!
Cũng đúng lúc này, giọng nói trầm khàn lạnh lùng vang lên: “Còn đứng đấy làm gì? Không nghe thấy Tình Noãn nói muốn uống cà phê à?”
“Tổng giám đốc, để tôi đi ạ” Lâm Hiểu bước lên trước kéo Lương Tiểu Ý ra phía sau… Chuyện này là như nào đây? Kể cả ly hôn rồi thì vẫn là vợ cũ mà, ở trước mặt cô Ôn kêu vợ cũ đi pha cà phê là sao?
Tô Lương Mặc với sắc mặt lạnh đạm: “Để cô ta đi”
Lâm Hiểu còn đang muốn nói gì đó thì bị một bàn tay phía sau kéo lại, quay đầu nhìn thấy người phụ nữ phía sau mặt cắt không còn giọt máu, môi trắng bệch nhìn cô ta lắc đầu.
“Được” Lương Tiểu Ý nói xong, im lặng quay người rời khỏi phòng làm việc.
Bóng lưng rời đi của Lương Tiểu Ý, đôi mắt u ám của Tô Lương Mặc nhìn chăm chằm cánh cửa đã đóng lại.
Người phụ nữ chết tiệt này! Không có chút phản ứng nào sao?
Anh từng nghĩ, dù là yêu hay là hận, chí ít cô sẽ có chút phản ứng chứ, sao cô có thể bình tĩnh vô cảm nào như vậy.
Cô cho rằng như thế này thì anh sẽ để cô đi sao?
Không! Bất luận là yêu hay là hận, anh cũng sẽ không buông tay!
Lương Tiểu Ý, không phải cho dù anh nói gì, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời sao? Không phải không chút để tâm sao? Anh muốn xem cô có thật sự không để tâm không, xem cô còn giả vờ được đến lúc nào.
Đôi mắt bỗng hiện lên sự lạnh lẽo.
Lương Tiểu Ý không thích uống cà phế, cà phê có sẵn trong gói cô còn biết pha.
Đối mặt với hạt cà phê phải xay thành bột, cô không biết bắt đầu từ đâu.
Lâm Hiểu không ở đây, cô đành tự mình mày mò cách dùng máy xay cà phê.
Khó khăn lắm mới pha xong, bưng vào phòng làm việc, vừa bước vào cửa: “Pha cà phê cần nhiều thời gian như vậy?”
Giọng nói mỉa mai truyền đến màng nhĩ.
Lương Tiểu Ý không quan tâm, làm ra bộ dạng mặc kệ anh mắng chửi. Bưng cốc cà phê đến trước mặt Ôn Tình Noãn, “Cô Ôn, cà phê xong rồi”
Ôn Tình Noãn trước giờ làm việc đều rất cẩn thận kể cả là xử lí Lương Tiểu Ý, cũng phải xem tình hình trước mặt như thế nào mới hành động. Cô im lặng nhận lấy cà phê, nhấp nháp một ngụm, đôi lông mày tinh tế bỗng chau lại: “Á, đây là gì?”
Ôn Tình Noãn đặt cốc cà phê xuống, lấy một tờ giấy ăn, nhổ ngụm cà phê vừa uống trong miệng ra.